[ngược chương sáng ra phải rời giường đi học]
“Cao Chinh là đồ con heo, Cao Chinh mau rời giường! Tích tắc… Cao Chinh là đồ con heo, Cao Chinh mau rời giường! Tích tắc…”
Đáng chết cái đồng hồ báo thức chết tiệt OOXX! Từ khi có nó, cuộc sống của ta trở nên hảo tàn nhẫn, thật không biết đây là cái thế giới hắc ám quái nào, ngay cả cái loại đồng hồ báo thức tự tạo tiếng chuông ghê tởm thế này cũng bán được, đáng hận hơn chính là, không biết Tiêu Vân tiểu tử kia làm ra lúc nào nữa!
Bên cạnh một cái chân to tổ bố không thèm khách khí mà hun lên cái mông ta, một phát đạp ta rụng khỏi giường.
“Uy, tiểu công, đi làm điểm tâm.” Cái thanh âm mi hoặc biếng nhác này, không phải Tiêu Vân còn có thể là ma nào vào đây? Cơ mà ta nghe tới, tiếng nói của hắn hoàn toàn có thể coi như ma âm [âm thanh của ma quỷ] rùi.
Từ sau khi sống chung, hắn liền không khách khí leo thẳng vô phòng ta, cũng tùy tiện gọi ta tiểu công, mặc dù phụ huynh hai nhà ở đây, cũng không buồn xấu hổ tý nào. Mỗi lần bà chị hắn cũng bà chị ta hai bả tìm khe dòm a dòm phòng ngủ của tụi ta, ngay cả ta cũng mún tìm đại cái gì che ngay cái khe hở đó a, thế nhưng hắn lại an vị ngồi thiền trên sàn, binh đến tướng cản nước đến đất ngăn.Trên thực tế thì, ngủ trên cùng một cái giường lâu như vậy rùi, bọn ta còn chưa có làm ra cái hoạt động nào ngoài nắm nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-nao-dam-nguoc-tieu-thu-cua-ta/1516368/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.