Vốn dĩ Bối Nhĩ Đóa chỉ muốn gặp mặt Diệp Trữ Vi một chút, nhưng vì quá lưu luyến, ngoại trừ ăn cơm bọn họ còn đi dạo phố, vào quán cà phê, xem phim điện ảnh, buổi hẹn kết thúc thì trời đã tối.
Diệp Trữ Vi đưa Bối Nhĩ Đóa trở về, hai người đứng ở dưới lầu, Bối Nhĩ Đóa nhìn thấy Bối Hành An đang đứng gác tay sau lưng, ông đang thong thả dạo bước.
Cô tắt điện thoại gần năm tiếng đồng hồ, trong lòng cảm thấy tội lỗi.
“Anh và em cùng đi qua đó.” Diệp Trữ Vi nói.
“Vâng.” Cô gật đầu.
Chờ hai người đi đến trước mặt, Bối Hành An nhìn về phía con gái, giọng ông nghiêm khắc: “Nhĩ Đóa, đi ra ngoài cũng không thông báo với bố một tiếng? Ngay cả di động con cũng tắt?”
Bối Nhĩ Đóa nhanh chóng nhận sai.
Bối Hành An lắc lắc đầu: “Bây giờ đã 10 giờ rưỡi, chút nữa mà con không xuất hiện, bố đã báo cảnh sát rồi.”
“Bố, con hứa sẽ không có lần sau.” Bối Nhĩ Đóa rũ mắt xuống.
“Rốt cuộc là con đã đi đâu? Cơm chiều đã ăn gì chưa?”
Bối Nhĩ Đóa đang suy nghĩ phải trả lời thế nào, Diệp Trữ Vi đã thay cô nói: “Nhĩ Đóa luôn ở cùng cháu, chúng cháu đi dạo, sau khi ăn tối thì đi xem phim.”
Bối Hành An di chuyển tầm nhìn lên mặt Diệp Trữ Vi, giọng nói lạnh nhạt: “Nhĩ Đóa nhà tôi chưa từng về nhà quá muộn.”
Diệp Trữ Vi khoát tay lên vai Bối Nhĩ Đóa, lịch sự nhìn thẳng Bối Hành An: “Bởi vì trước kia cô ấy không có bạn trai.”
“Chính bởi vì con gái tôi lần đầu yêu đương nên tôi mới lo lắng.”
“Xin hỏi bác lo lắng về điều gì ạ?” Diệp Trữ Vi hỏi lại.
Bối Hành An không nói thẳng ra bản thân ông lo lắng điều gì, sau đó ông ngắn gọn: “Lên lầu rồi nói.”
Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa đi theo ông, ba người bọn họ cùng nhau lên lầu.
“Ngồi đi.” Bối Hành An sau khi vào nhà thì kéo ghế dựa ngồi xuống, chìa tay ra hiệu cho Diệp Trữ Vi.
Diệp Trữ Vi thản nhiên ngồi đối diện ông.
Bối Nhĩ Đóa ngậm ngùi đứng gần đó.
“Con gái tôi cuối cùng cũng có đối tượng, nói thật, lòng tôi tương đối phức tạp.” Bối Hành An thừa nhận, “Tôi luôn lo lắng nó không biết cách xử lý về mặt cảm tình cảm, sợ nó chịu nhiều tổn thương, thành thử tôi hơi miễn cưỡng.”
Diệp Trữ Vi im lặng, thái độ anh ta khá bình tĩnh.
“Nhĩ Đóa rất thuần khiết, điều này không có nghĩa là tính cách nó trẻ con, trái lại, nó còn biết nghĩ cho người khác. Nếu nó thích cậu nó sẽ không tính toán chi li, tuyệt đối cũng không tổn thương cậu, cậu hiểu tôi nói gì chứ?”
“Chuyện này cháu rất rõ.” Diệp Trữ Vi trả lời.
Bối Hành An khẽ gật đầu: “Trong mắt người khác có lẽ nó không xinh đẹp, cũng không phải ưu tú nhất, nhưng đối với tôi nó chính là một cô gái tốt nhất, giao nó cho ai tôi cũng không yên tâm, điểm này tôi nghĩ cậu có thể hiểu?”
“Vâng ạ.”
“Dù sao tôi cũng là bố nó, không thể chăm sóc hay sống với nó đến già.” Bối Hành An nói xong cười gượng gạo, “Phải tìm một người đáng tin cậy, đối phương không nhất thiết giàu có, chỉ hi vọng người đó có thể chăm sóc cho nó, thông cảm, và cùng nó vượt qua những ngày bình thản.”
Bối Nhĩ Đóa nghe xong thì nhịn không được sụt sùi.
“Cậu có thể làm được không?” Bối Hành An hỏi Diệp Trữ Vi.
Gương mặt anh ta không hề hoảng loạn, thậm chí không chút ngạc nhiên, đương nhiên nói: “Vâng, cháu có thể.”
“Xem ra cậu đã chuẩn bị, tôi muốn hỏi một câu, nếu sau này cậu và Nhĩ Đóa cãi nhau, cậu sẽ xử sự thế nào?”
“Cháu sẽ nhường cô ấy.”
“Nếu người khác bắt nạt con bé?”
“Cháu sẽ không để cho họ có cơ hội này.”
“Khi con bé bị bệnh?”
“Cháu sẽ chăm sóc cô ấy.”
“Nếu con bé không vui?”
“Cháu sẽ nghĩ cách khiến cô ấy vui.”
“Một khi đã như vậy, tôi cũng không muốn sắm vai kỳ đà cản mũi, chỉ cần cậu hứa với tôi điều kiện cuối cùng, tôi sẽ không phản đối nữa.”
“Bác muốn trước khi kết hôn cháu không được chạm vào cô ấy?”
Ánh mắt Bối Hành An sáng quắc, trầm mặc một hồi nói: “Không, cậu phải khiến cho mẹ đẻ của Nhĩ Đóa đồng ý.”
Bối Nhĩ Đóa đang lấy tay lau khóe mắt, nghe đến yêu cầu bất hợp lý thì kháng nghị ngay: “Bố, đây là điều kiện rất khó, bố biết rõ con đi theo bố từ bé đến giờ, tất cả lựa chọn và quyết định của con đều trái ngược mẹ, bà ấy đã phản đối một lần, trước giờ cũng chưa từng ủng hộ con.”
“Chuyện này không liên quan tới bố.” Bối Hành An nhắc nhở, “Nhĩ Đóa, nhà chúng ta trước giờ đều do mẹ con làm chủ .”
“Nhưng bố mẹ đã ly hôn, bà ấy còn có bạn trai mới, đã không còn là người nhà chúng ta.”
“Nhĩ Đóa.” Bối Hành An nhíu mày, “Bất kể như thế nào, chuyện bà ấy là mẹ con, điều này con không thể phủ nhận, sao con có thể nặng lời như vậy?”
Mắt Bối Nhĩ Đóa thấp thoáng thất vọng, đến năm cô hai mươi lăm tuổi, cô vẫn không thể trốn khỏi sự quản lý của Từ Trinh Phân.
“Vâng, cháu hứa.” Diệp Trữ Vi trịnh trọng nói, “Cháu tin tưởng cháu sẽ đạt được sự đồng ý từ bất cứ ai.”
“Tốt.” Bối Hành An đứng lên, nhả ra một câu, “Bắt đầu từ ngày mai, cháu có thể cùng Nhĩ Đóa hẹn hò, nhưng hãy nhớ phải đưa con bé trở về nhà an toàn trước 0 giờ.”
“Vâng ạ.”
Bối Nhĩ Đóa lặng lẽ đưa Diệp Trữ Vi xuống lầu, đứng dưới lầu, cô nói: “Vì cớ gì anh lại hứa dễ dàng như vậy? Phải biết rằng mẹ của em rất khó thuyết phục.”
“Trừ bỏ chuyện trước khi cưới không thể chạm vào em, tất cả yêu cầu anh đều đồng ý.”
“Nếu cả đời này mẹ em cũng không đồng ý? Chẳng lẽ em phải trở thành gái già sao?”
“Nhĩ Đóa.” Anh ta nhìn cô, “Hóa ra em rất muốn gả cho anh.”
“. . . . . .”
“Đừng lo lắng, chuyện này sẽ không xảy ra.” Anh ta hôn lên trán cô, “Anh làm sao để em trở thành gái già được?”
Ánh trăng mỏng manh nhẹ nhàng bao phủ dưới đường cái, một bóng dài bóng ngắn chồng lên nhau, như không thể tách rời bọn họ.
Bối Nhĩ Đóa say sưa đi vào giấc mộng, trong mộng lại hiện lên lời hứa của Diệp Trữ Vi, khiến cô thật sự yên tâm.
. . . . . .
Sau khi Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa thân mật ở ga tàu điện ngầm, ảnh chụp thân mật của bọn họ nhanh chóng lan truyền trên mạng.
Trong ảnh chụp, Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa mặc áo tình nhân màu xanh đậm, mặt sau chiếc áo thấp thoáng bốn chữ, thoạt nhìn cực kỳ phô trương.
Điều mà mọi người quan tâm là chiều cao của bọn họ, Bối Nhĩ Đóa chỉ cao gần tới bả vai của Diệp Trữ Vi.
“Diệp Trữ Vi giống như mang theo một ấm đun nước.” Có người trêu ghẹo.
“Xùy, sự thật là, đàn ông cao 1m85 trở lên đều thích quen với những cô gái 1m6, bỏ rơi những người cao trên 1m7 như chúng ta đây.” Có người kháng nghị.
Cũng có người đề nghị Bối Nhĩ Đóa thử lấy cánh tay của Diệp Trữ Vi để làm xà đơn rèn luyện thân thể, luyện nhiều có lẽ sẽ phát sinh kỳ tích, không chừng còn có thể cao thêm vài cm, miễn cưỡng cao đến bả vai Diệp Trữ Vi. Có người còn đưa ra ý kiến thực tế, đề nghị Diệp Trữ Vi đừng nên tiết kiệm tiền, việc cấp bách bây giờ là mua ngay cho Bối Nhĩ Đóa một đôi giày cao gót.
Bối Nhĩ Đóa sảng khoái trả lời, bắt đầu từ chuyện hai người yêu nhau như thế nào, bao gồm cả việc đi chơi, ăn uống, xem phim, nghe nhạc, hoặc việc anh ta kể chuyện cười, nấu ăn, hay cùng cô đi mua sắm, cô đều thuật lại.
Những lời này tuy rằng đơn giản, nhưng lại giành được sự quan tâm của mọi người.
“Hai bạn sẽ kết hôn với nhau chứ?” Có người hỏi.
Mặt khác, Diệp Trữ Vi vẫn đang suy nghĩ một vấn đề, chẳng hạn làm thế nào để mẹ của Bối Nhĩ Đóa chấp nhận anh ta.
Giữa trưa hôm nay, các đồng nghiệp ở viện nghiên cứu đang tập trung chơi bài trong phòng nghỉ, Diệp Trữ Vi không quan tâm, anh ta đứng ở trước cửa sổ, một bên xem di động một bên suy tư, Hà Dương đột nhiên đẩy cửa tiến vào, thông báo cho tất cả mọi người: “Tuần sau tôi và Chí Linh sẽ đi đăng ký kết hôn, hôn lễ dự định tổ chức vào tháng mười một.”
Mọi người ồ lên, Diệp Trữ Vi nghe thấy thì chậm rãi xoay người.
“Thật sao? Mẹ của Chí Linh đồng ý rồi hả?” Các đồng nghiệp bỏ bài xuống, bắt đầu tám chuyện.
Gương mặt Hà Dương lộ vẻ vui sướng: “Bà ấy không những đồng ý mà còn thúc giục tổ chức hôn lễ. Chủ nhật này bà ấy sẽ tới nhà chúng tôi, cùng nhau bàn chuyện hôn sự.”
“Mọi chuyện đảo ngược rồi? Không phải bà ấy luôn chê cậu còn gì?” Các đồng nghiệp ép cung anh ta.
Sắc mặt Hà Dương sung sướng không ngừng: “Bây giờ tôi đã lật ngược thế cờ.”
Bả vai Hà Dương run run, vài giây sau anh ta tươi cười: “Tôi sắp được làm bố rồi, đó là cách hiệu quả nhất, sớm biết đơn giản như vậy thì đã có thể đạt được mục đích, trước đây tôi cần gì chịu nhục!”
Đồng nghiệp còn chưa kịp phản ứng, Diệp Trữ Vi đã nhìn vào mắt Hà Dương, nhận xét hai chữ: “Bỉ ổi.”
Nói xong anh ta quay người tiếp tục suy tư.
“Khụ khụ, tối nay tôi mời khách, mọi người giúp tôi thông báo nhé, ai cũng không được phép vắng mặt.” Hà Dương vẫn ngắm nhìn xung quanh, “Đặc biệt là Cao Hiển Âm, dạo này còn không nhìn thấy mặt mũi cậu ấy, thần thần bí bí? Cao Hiển Âm, cậu ở đâu?”
Ngay khi Hà Dương chia sẻ tin tức tốt về mình, trên đường lớn gần viện nghiên cứu xảy ra một bi kịch, Cao Hiển Âm bị xe tông, anh ta bị hất ra xa đến năm thước, bạn gái anh ta cũng ở ngay bên cạnh, chứng kiến thảm kịch cô ta liên tục thét to, trực tiếp quỵ xuống mặt đất.
Thời điểm Cao Hiển Âm nằm ngã trong vũng máu, Diệp Trữ Vi vừa khéo một mình đi ra viện nghiên cứu, chuẩn bị đi đến cửa hàng tiện lợi mua cuộn băng keo.
Còi xe ô tô thất thanh, Diệp Trữ Vi nhìn lướt qua thì thấy người phụ nữ quen mặt, anh ta nhìn về phía giao thông bế tắc.
Một giây sau, anh ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, đi thẳng tới trước mặt Cao Hiển Âm.
Diệp Trữ Vi biết cách sơ cứu cơ bản, anh ta nhanh chóng hỏi mượn chiếc khăn lông của người phụ nữ trung niên ở gần đó, giữ máu đang chảy trên đầu của Cao Hiển Âm, phòng ngừa cậu ta mất nhiều máu, sau đó anh ta tiếp tục gọi Cao Hiển Âm, quan sát phản ứng của cậu ta.
Năm phút sau, xe cứu thương tới, Cao Hiển Âm được nâng lên xe, Diệp Trữ Vi cũng không do dự đi cùng.
Hoắc Tiểu Đồng ngồi chết lặng dưới đất, một chút phản ứng cũng không có.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]