Vũ Thần nhìn cảnh sắc tua nhanh đi ngoài phía toa tàu, suy nghĩ vân vơ, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống. 
Rõ ràng lúc trước đã nói nếu có chuyện gì thì nói với cậu một tiếng. Sao bây giờ lại thành như cậu đang làm tiểu tâm giữa hai người ở bên nhau thế hả? Nếu không phải hồi chiều cậu nhìn thấy, Lục Hàm còn định lừa cậu đến bao giờ nữa chứ? 
Vũ Thần mê mang nhìn màn đêm tối mịt, cậu sau này... Nên làm như thế nào bây giờ? Cậu... Ngã vào quá sâu rồi... 
"Bíp bíp bíp... Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau..." 
- Thần Thần... Thần Thần... Em đâu rồi? Thần Thần... Đừng làm anh sợ mà. 
Lục Hàm cố gắng gọi cho Vũ Thần, anh vừa về đến nhà thì liền không thấy cậu đâu. Anh muốn gọi cho cậu liền thấy khoảng chục cuộc gọi nhỡ của cậu. Ngay lập tức, một nỗi bất an bỗng dâng lên trong lòng anh, anh nhanh chóng gọi lại cho cậu, nhưng tới tận bây giờ vẫn không có người bắt máy. 
- Lục Hàm? 
Tiêu Chân vừa bước chân khỏi công ty, liền nhìn thấy khuôn mặt đầy quen thuộc, mặc dù giữa hai người đây là lần đầu tiên gặp mặt. 
- Cậu biết tôi? Vũ Thần? Cậu có biết Vũ Thần không? 
Lục Hàm nghe thấy có người gọi mình thì nhanh chóng chạy tới, ngay lập tức hỏi lại. 
- Tôi là bạn của Vũ Thần. Anh tìm cậu ấy à? Không phải cậu ấy về từ sớm rồi à? 
Tiêu Chân nhìn bộ dạng xốc xếch cùng gấp gáp của anh, nhíu mày lo lắng hỏi. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-ho-ly-vao-nha/1068455/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.