Vũ Thần mơ màng tỉnh dậy, còn chưa kịp mở mắt, cơn đau từ thắt lưng cùng chỗ khó nói nào đó liền ập tới, khiến cậu hận không thể lập tức ngất đi. 
Má nó, lúc chiều vừa đồng ý sẽ chờ đến khi có kết quả điều tra, tối đó liền đi lăn giường. Nhưng mà... Có hơi hơi thoải mái thì phải, không ngờ dáng người Lục Hàm lại đẹp như vậy, lực lại lớn như thế. Vũ Thần nhớ lại liền âm thầm rơi nước miếng. 
Vũ Thần cố gắng ngồi dậy, lại không ngờ tay cậu vẫn mềm nhũn mà ngã phịch lại xuống nệm. Cậu liền bỏ cuộc, nhìn ngó xung quanh, không thấy bóng dáng của Lục Hàm đâu. Vũ Thần có chút tủi thân, hừ, không phải lúc này tiểu công nên ở bên cạnh an ủi xoa bóp cho tiểu thụ à? Hay tối qua lúc làm anh nhớ ra được gì rồi? Nên mới cảm thấy hối hận vì đã làm chuyện này với cậu? 
Vũ Thần càng nghĩ càng thấy đúng, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Lục Hàm vừa bước vào phòng nhìn thấy cậu như thế thì ngay lập tức đi qua. 
- Sao thế? Em khó chịu ở đâu à, Thần Thần? 
Lục Hàm đau lòng hỏi, tay thì đưa xuống thắt lưng xoa bóp cho cậu. 
- Anh đi đâu vậy? 
Vũ Thần vô thức ỷ lại anh, tủi thân chu chu môi hỏi. 
- Anh xuống bếp nấu chút cháo cho em, đói rồi phải không, chồng? 
Lục Hàm hôn hôn đôi môi của cậu, cưng chiều đáp. 
Vừa nghe thấy xưng hô của anh, tai cậu vô thức đỏ lên, hôm qua lúc cậu đau đến khóc anh cũng gọi thế này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-ho-ly-vao-nha/1068446/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.