Liệu tôi có nằm mơ không vậy, người đang đứng trước mặt tôi lại là người giống tôi như hai giọt nước...
Cô ta nhìn tôi thì mỉm cười, nó như có một sức quyến rũ mãnh liệt nào đó khiến cả căn phòng tĩnh lặng, trong phút chốc.
Nhân lúc Dương Hàn Cơ không chú ý hắn đã đứng bên cạnh tôi lúc nào, vứt nhẹ áo khoác che phần vai bị trễ ra cho tôi.
Nhận thấy có gì đó không đúng, Dương Hàn Cơ quay người lại, nhưng không kịp nữa rồi, cây súng trên anh ta đã biến mất từ lúc nào và đang hướng lại về phía Hàn Cơ.
Anh ta dường như không thể tiêu hoá được chuyện này, nên không có một chút động tĩnh gì, mặc kệ việc mình đang bị phản lại. Dương Hàn Cơ cúi gầm mặt xuống, lúc sau mới hít một hơi não nề, nhìn thẳng vào hắn.
''Mọi chuyện rốt cuộc là sao?"
Vương Nhật cười chỉ vỏn vẹn nửa miệng, hắn không tính trả lời chỉ lằng lặng đưa ra một đề nghị:
"Chìa khoá đã"
Dương Hàn Cơ hừ lạnh tiếng, nhưng không còn cách nào cả. Thực sự anh ta đang rất sốc, mới không còn cách nào cả. Tôi không thể biết anh trai ta đang lo lắng điều gì, điều tôi cam đoan rằng trả tù nhầm người không có gì hay ho hết.
Hàn Cơ đưa cánh tay cứng nhắc như robot đang nắm chìa khóa ra cho hắn. Vương Nhật ngay tức khắc mở khóa chân tay ra cho tôi, được tự do, tôi chạy như bay cách xa anh ta cả chục mét, để phòng vệ
Khi mọi chuyện đã xong, Dương Hàn Cơ nhắm chặt mắt, cố giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-em-trai-toi-la-ke-cuong-chiem-huu/908223/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.