Mặt hắn không ngừng biến sắc, Nhật đi đến đẩy mạnh tôi xuống giường.Tôi hoảng hắn bóp miệng ép tôi phải nhìn hắn.Nhật khó chịu nói ;
'' vỡn ngựa quen dấu cũ chả rút kinh nghiệm! "
Tôi dối bời đúng thật bản thân mình biết mà vỡn hỏi giờ đây...Cả người run run tôi biết rõ mình đang ở thế bị săn mà bây giờ nếu phản kháng có lẽ hậu quả...
Tôi cố bình tĩnh thở mạnh cân nhắc lời:
" k...không chẳng...chẳng qua...tôi...muốn biết giờ..."
Hắn cắn mạnh vào môi anh đào khiến nó bật máu, tôi đẩy mạnh hắn ra dơ tay lên lau vết máu. Hắn nhìn vậy thì tức lắm tôi cũng không chịu thua. Kệ luôn việc kia đi giờ làm sao chạy trước là được. Không phải là hắn thì có lẽ là mình chết!
Tôi nhảy bụp xuống giường ba chân bốn cẳng dời nhanh đi, hắn nhìn theo trầm tư rồi nhếch mép ung dung ngồi nhìn ắt hẳn Nhật đang có suy nghĩ gì đó cho riêng mình
Tôi ôm bụng chạy xuống chỗ tầng một miệng thở hồng hộc tình huống nguy hiểm vỡn có cách giải quyết nhưng...là tình huống đó thì không! luống cống chỉ biết chạy.
Thắt lưng đau ê ẩm khiến tới nỗi phải ngồi khụy, nhìn về đằng phía trước thì tôi nhíu mày. Cánh cổng được khóa từ lúc nào rồi...tôi móc tay trong túi sờ sờ thì không có chìa hoang mang thật sự. Lẽ nào hắn biết rõ điều đó nên không cần đuổi theo chứ gì vậy từ đầu...việc chạy cũng chết mà không chạy vỡn chết! Hai tay nắm thành quyền chạy tới cổng sắt lay thật mạnh nhưng...điều đó chả khác nào nấy trứng trọi đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-em-trai-toi-la-ke-cuong-chiem-huu/908198/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.