Tôi mới bước vào cửa lớp thì nhìn thấy ánh mắt đó, dáng người đó đang nở một nụ cười '' hiền từ ". Tôi đi đến ngượng ngạo cười:
" aha Hàn Tu Kiệt cậu làm...gì...ở đó vậy ". Giọng nhỏ dần
" à,,,tôi đang TÌM cô gái NÀO đó "
Tôi nuốt ngụm nước ai biểu cà khịa anh ta làm chi. Để tránh đi sự HẬN THÙ tôi đổi chủ đề:
" à cậu làm bài thuyết trình nghề nghiệp tương lai sau này chưa "
" rồi "
Tôi tò mò thật sự bản thân mình cũng đã tìm được một nghề rất thích hợp từ bà tôi để lại. Tôi không e ngại gì cả nếu có ai hỏi thì cũng trả lời luôn. Kinh nghiệm tôi có đầy, thấy tôi vui vẻ như vậy anh bèn hỏi:
" cô tính làm gì mà vui vậy "
" à tôi muốn làm chuyên gia trang điểm cho tử thi ấy mà "
Anh nghe vậy thì bình thản còn đám nghe nén kia thì nổi cả da gà, ớn lạnh. Tôi lôi ra sấp tài liệu mà bản thân đã làm trước dơ đến trước mặt
'' đầy đủ rồi có thiếu gì đâu! bà tôi đã dậy và thực hành hết rồi "
Tu Kiệt bây giờ mới giật mình hỏi:
'' cô đã từng..."
Tôi thản nhiên đáp lại như không lo sợ ai kì thị gì mà lại còn tự hào nữa:
" lúc đó tôi tiếp thu nhanh lắm mới có 10 tuổi đã vào nghề rồi. Ba con thôn làng đều chạy sang nhờ giúp khi có người mất "
Anh gật gù quay sang bên kia bọn họ nhìn tôi với ánh mắt dị hợt như không tin vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-em-trai-toi-la-ke-cuong-chiem-huu/245232/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.