Trở lại đảo Thỏ Con.
Nơi này vẫn y như lúc họ chưa bị căn nhà nuốt chửng. Nước trái cây rải rác chưa kịp thu dọn, đồ ăn còn nóng hổi, mười ngón tay cô đeo đầy nhẫn kim cương.
Vương Kết Hương quay đầu, hòn đảo lại có thêm một khoảng đất trống.
Hai căn nhà liền nhau đã biến mất, chỉ còn một căn nhà gỗ cũ kỹ.
Chú thỏ chậm chạp dịch tới cạnh cô, chạm mặt mình vào cô.
Vương Kết Hương cúi đầu, bế thỏ ta lên.
Chiếc túi nhỏ đeo sau lưng thỏ ta đang mở ra, cái bánh dứa bên trong đã được ăn hết, chìa khóa tới “Trường nội trú” đã biến mất, chìa khóa phòng trọ vẫn còn. Cô bỏ cả chiếc chìa mới lấy được vào túi cho anh.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, đều không nói gì.
Đến giờ, cả hai đều ngầm hiểu nhưng không nói ra những gì người kia đã phải trải nghiệm trong căn nhà ấy, và cũng hiểu bây giờ người nọ mệt mỏi thế nào.
Chú thỏ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay cô, ngón tay cô vuốt bộ lông mềm mượt của thỏ ta.
“Anh có thể trở về như bình thường được không?”
Vẻ mặt chú thỏ vừa mỏi mệt vừa thất vọng.
Anh đã bị nhốt quá lâu, trạng thái tinh thần mỗi lúc một trầm trọng thêm.
Vương Kết Hương nói: “Nhất định là được.”
Khác với sự bi quan của anh, cô tràn trề tin tưởng, còn có tâm trạng để nói giỡn: “Đồ chết tiệt, anh gây quá nhiều phiền toái cho em rồi đấy. Bao giờ anh biến lại thành người, em phải cho anh ăn một trận đòn nhớ đời.”
Cô cố làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-em-den-hon-dao-cua-anh/219132/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.