Tấm vải che mưa dày cui vừa đắp lên, hai đứa con nít không thể nhìn ra bên ngoài được nữa. Tiếng sấm cuồn cuộn, tiếng mưa rả rích, gã đàn ông ra sức đạp xe ba gác.
Tuy rằng có trí óc của người lớn, nhưng Vương Kết Hương vẫn cảm thấy rối bời trong hoàn cảnh hiện tại. Trong cái rủi có cái may, cô và Ân Hiển không bị trói lại. Có lẽ vì hành động của gã là nổi lòng tham nhất thời, nên gã không chuẩn bị dây thừng; cũng có thể do Vương Kết Hương xuất hiện, quấy rầy kế hoạch của gã, nên gã ta chỉ có thể vội vã bỏ đi.
Có lẽ do vừa gặp mưa vừa sợ hãi, Vương Kết Hương dựa lại gần Ân Hiển, cô phát hiện cánh tay thằng bé lạnh toát, sắc mặt khó coi.
Nói thật, Ân Hiển trước mặt cô và Ân Hiển trưởng thành sau này không giống nhau, lần đầu thấy thằng bé, cô hoàn toàn không nhận ra đấy là anh ta. Đôi mắt to xoe tròn, cái miệng chúm chím, hàng lông mày thanh thoát như con gái, đôi mắt mang vẻ yếu đuối hiền lành gia giáo. Nếu giống, thì cu cậu trông khá giống chú thỏ trắng nhỏ trên đảo Thỏ Con.
Vương Kết Hương giơ tay lên, thử dịch dịch tấm vải che mưa trên đầu mình. Nó bị một số vật nặng đè bên ngoài, nhưng thật ra không chắc chắn lắm. Một mình cô chạy thoát dễ như trở bàn tay, mấu chốt là phải đưa cả Ân Hiển trốn cùng.
“Nhìn cái này đi, giờ cậu đã biết hắn ta là người xấu chưa?” Cô khoe dấu bàn tay trên mặt mình với thăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-em-den-hon-dao-cua-anh/219107/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.