Ai quy định nhân vật chính nhất định phải cứu người?
Huống hồ, Vương Kết Hương cũng không thấy kịch bản hay cái gì từa tựa như thế ghi rõ rằng cô chắc chắn 100% là nữ chính. Nếu đây là câu chuyện về việc cứu chú thỏ Ân Hiển thoát khỏi nguy hiểm, có khi cô còn là phản diện chót ở đây chứ chẳng đùa.
Nhiều người chia tay rồi vẫn làm bạn được, vẫn niệm tình cũ giúp đỡ lẫn nhau, nhưng Vương Kết Hương và Ân Hiển không thuộc loại ấy.
Bàn về mối tình thời đó, hai bên đều từng nói rằng đấy đúng là sai lầm lớn của cuộc đời.
Nguyên văn lời Vương Kết Hương như sau: “Đầu tôi bị úng nước nên mới theo đuổi anh.”
Nghe câu này, Ân Hiển cười khẩy liên tục.
“Lỗi tại anh, tại anh bị khùng nên mới đồng ý yêu em.”
Trò cười khẩy này là chiêu tủ của anh ta. Hai cánh môi mỏng mím lại với nhau, đôi mày tràn ngập khinh miệt và khinh thường, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Lúc tức lên Ân Hiển cũng không nói chuyện như đang tức, Vương Kết Hương luôn là người bùng nổ trước, cũng là kẻ luôn bị anh ta làm cho tức tới nổi điên.
“Anh nói rõ cho tôi ý anh là gì. Chúng ta đã yêu nhau 5 năm, giờ anh nói thế ý là hối hận chứ gì?”
“Không hối hận đâu,” Anh ta vẫn giữ nụ cười, ngoài miệng thì giáng một câu: “Được múa may với lợn trong một quãng thời gian ở đời, mới lạ ra phết.”
“Anh nói rõ ra cho tôi, đứa nào là lợn?”
“Đứa nào hỏi thì là đứa ấy.”
Hồi đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-em-den-hon-dao-cua-anh/219104/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.