*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàng rào xanh đen, bầu trời tăm tối, một tia sét giáng xuống.
Vương Kết Hương gọi tên đứa trẻ.
Người nó ướt đẫm, nó không nhúc nhích.
Trước mặt cô có rất nhiều nhân tố không an toàn, nhưng cô không còn thời gian để do dự nữa.
Vương Kết Hương đeo găng tay, chạm vào thằng bé, cô nâng đôi cánh tay gầy mảnh dẻ lên, bế thằng bé ra khỏi hàng rào sắt.
Cô không bị giật điện!
Vương Kết Hương nhanh chóng đưa Hứa Kỳ đến dưới mái hiên.
Cô đặt thằng bé nằm ra đất, vừa kêu cứu vừa kiểm tra xem nó còn dấu hiệu sống hay không.
Ngừng thở rồi……
Nhịp tim vẫn còn!
Các giáo viên nghe thấy tiếng hô hoán của cô thì chạy đến.
Có người giúp sơ cứu, hô hấp nhân tạo; có người gọi điện hộ; có người đến chỗ hàng rào, dựng cột điện lên.
Mười lăm phút sau.
Xe cứu thương tới nơi, Hứa Kỳ khôi phục nhịp thở, được đưa đến bệnh viện.
Vương Kết Hương tháo găng tay cao su, đầu mướt mát mồ hôi……
Cô sống sót rồi!
Cô đã làm được chuyện mà lần trước cô không thể làm!
Những người xung quanh còn đang đắm chìm trong niềm vui khi cứu được đứa trẻ, Vương Kết Hương quay lại nhà bếp một mình, cầm di động của mình lên.
Cô chạy vào màn mưa, chạy ra ngoài nhà trẻ.
Cô gọi vào số máy mà mình đã nằm lòng.
Cảm ơn trời đất, cuộc gọi kết nối được.
Tiếng tút vang lên, cô cầu nguyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-em-den-hon-dao-cua-anh/1136008/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.