Chuyến du lịch đã đến ngày thứ ba.
Hứng thú của hai người đều không bằng khi vừa tới, nhưng không ai đâm thủng lớp cửa sổ bằng giấy này.
Khi Vương Kết Hương thức dậy, Ân Hiển đang ngồi làm việc trước bàn.
Ánh nắng mùa Thu chiếu vào phòng. Anh khẽ cau mày, lật bản tài liệu trong tay.
Gió thổi qua tấm rèm màu trắng, căn phòng không nóng không lạnh, tách trà ngon anh vừa pha tỏa hương thoang thoảng.
Thời tiết rất đẹp, tất cả đều rất tốt.
“Hôm nay mình ra bờ biển đi.” Vương Kết Hương nói.
Họ ăn trưa rồi ra ngoài, dù trời trong nắng ấm, nhưng bãi biển vẫn vắng người.
Vương Kết Hương mặc áo khoác dày, gió biển thổi tới, cô híp mắt, rùng mình một cái.
Bọt sóng xô lên nham thạch trên bờ biển, để lại một lớp bọt trắng.
Biển màu xanh dương, mặt biển lặng rộng lớn kéo dài vô tận đến cuối chân trời.
Mây bay lơ thơ trên trời, thi thoảng có loài chim biển bay qua, kêu mấy tiếng cạc cạc thật to.
Họ ngồi xuống một thềm đá.
Vương Kết Hương kéo balo của cô, lấy đồ ăn vặt ra.
Nghe thấy tiếng xé túi nhựa dẻo, Ân Hiển kinh ngạc nhìn cô: “Lúc trưa em ăn không no à? Vẫn còn nuốt được?”
Cô gật đầu: “Ăn nhiều một tí, lát còn xuống nước bơi.”
Cô vừa nói, vừa xé túi xúc xích nhỏ. Cô tự ăn một cái, lại đưa một cái tới bên miệng anh.
Ân Hiển không ăn.
“Nước lạnh lắm, không xuống được đâu.”
Cô bĩu môi, không quan tâm tí nào.
“Thôi được, thế thì anh trông em ở trên bờ vậy.”
Cô vươn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-em-den-hon-dao-cua-anh/1136002/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.