*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Ân Hiển tan làm về đến nhà, Vương Kết Hương đã nấu xong bữa tối.
Cô xới hai bát cơm, bày đũa cho anh. Cô chống cằm bằng hai tay, ngồi chờ đợi trước bàn cơm.
Ân Hiển không đi tới.
“Em ăn đi,” anh nói: “Anh phải thu dọn hành lý, ra ngoài muộn quá lại không tiện.”
Lưng Vương Kết Hương cứng đờ.
Tiếng anh mở tủ, tiếng di chuyển đồ nặng vọng ra từ trong phòng.
Anh có một cái vali rất lớn, anh bỏ từng món đồ vào trong đấy.
Cô dịch cái bát thừa ra, tự mình động đũa, bắt đầu ăn cơm.
“Em có dùng đồng hồ báo thức không?” Ân Hiển đang dọn đồ trên tủ đầu giường.
Cô không nói gì, cố chọc đũa xẻ miếng thịt trên đĩa ra làm hai.
Vì thế anh không lấy đồng hồ báo thức, để lại cho cô.
Đột nhiên, tiếng nước rơi “tí tách” vọng vào từ bên ngoài.
Vương Kết Hương ngẩng đầu, mắt hướng ra cửa sổ, vài giọt nước mưa đọng trên đó.
“Trời mưa rồi!”
Cô xoay người nhìn anh, giọng nói không giấu được vẻ vui mừng.
Ân Hiển gấp quần áo, chiếc vali cạnh anh về cơ bản đã đầy.
Vương Kết Hương tưởng anh không nghe thấy, lại lặp lại lần nữa.
“Anh xem, trời mưa rồi.”
Anh bỏ quần áo vào vali, nhẹ giọng nói: “Anh biết.”
“Trời mưa mà anh vẫn đi à?” Giọng Vương Kết Hương khô khốc: “Hay là, anh đừng đi nữa.”
Anh không nói tiếp.
Hai người lại chìm vào sự im lặng đóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-em-den-hon-dao-cua-anh/1135988/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.