Ngày hôm sau.
Đồng hồ báo thức kêu tiếng đầu tiên, Ân Hiển tắt nó đi.
Khi xuống giường đánh răng rửa mặt, anh nhìn người đang ngủ trên sàn nhà, mới nhớ ra chuyện tối qua.
Cô ta đi vào ngủ rồi……
Mái tóc dài xơ vàng uốn xoăn, gương mặt trắng trẻo trông như cục bột mềm mại. Cô gái nhắm nghiền hai mắt, quay mặt vào tường, nằm nghiêng cuộn tròn người thành một cục.
Cô đắp tấm chăn mỏng kia bên ngoài, không cởi áo khoác ra.
Rách rưới, đáng thương, nhưng vẫn giữ cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào. Ân Hiển trộm cảm thấy, cô gái này rất giống một con chó hoang.
Trước khi anh ra ngoài, cô vẫn còn ngủ.
Căn phòng nhỏ toàn tiếng ngáy của cô.
“Khò khò khụt khụt ——”, tiếng ngáy làm người ta liên tưởng đến chú heo cảnh khụt khịt mũi thích chí vì được nựng. Tiếng vang đều đều, không ồn ào.
Giờ mình không ở nhà, Ân Hiển suy tư không biết có nên đánh thức cô dậy không.
Cuối cùng, anh lựa chọn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đến giờ cơm trưa, Ân Hiển mang thêm một suất cơm về nhà.
Chăn ga đã được gấp gọn gàng, đặt trên ghế.
Cô không ở đây, giày và ba lô của cô cũng biến mất.
Ân Hiển ăn hết hai suất cơm một mình, cất chăn đệm vào tủ, khóa trái cửa phòng lại.
Anh cho rằng mình sẽ không gặp lại cô nữa.
Buổi tối tan làm.
Hôm nay hiếm khi không phải tiếp khách, Ân Hiển về nhà vừa kịp trước lúc chợ cóc dọn hàng, anh tiện thể mua một ít rau với mấy cái trứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-em-den-hon-dao-cua-anh/1135982/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.