Hàng xóm mới kì cục ghê. Ân Hiển che bụng bằng một tay, tay kia bật công tắc đèn trong phòng.
Mắt mũi cô này để đi đâu vậy?
Anh ngồi xổm đánh răng bên ngoài, thấy cô ta xuống dốc đi đến. Cô ta cứ như không nhìn thấy anh, đạp ngã anh, còn giẫm lên bụng và mặt anh mà đi qua.
Ân Hiển lau khô mặt bằng khăn mặt, liếc ra cửa sổ, cô ta vẫn đứng ngẩn ngơ ở đấy.
“Cô ta bị đần à?” Anh nhíu nhíu mày, kéo rèm lên.
Đây không phải là lần đầu Ân Hiển đánh giá cô như thế.
Một tháng trước.
Ân Hiển tan làm về. Gần nhà anh có một dãy nhà gỗ nối liền, đi xuyên qua nhà gỗ rẽ vào hẻm nhỏ, đi sâu nữa vào là tới nhà anh.
Từ đằng xa, anh thấy một cô gái trẻ lạ mặt đứng dưới nhà gỗ.
Cô này trông giống trẻ vị thành niên, trán đầy đặn, mắt to tròn. Cô ta mặc một chiếc áo hoodie màu xám nhạt có in chữ, quần jeans bạc phếch vì giặt nhiều.
Khi anh đi đến nhà gỗ, cô đã lên tầng rồi.
“Bà ơi, để cháu giúp bà ạ.” Anh nghe thấy cô ta nói vậy.
“Ừ ừ.” Bà cụ buông món đồ nặng đang cầm, nói cảm ơn cô.
Những tiếng lộc cộc ầm ĩ vang lên, kèm theo bước chân xiêu vẹo xuống lầu.
“Ối, ối.” Bà cụ hô lên.
Cô gái trẻ bước rất nhanh: “Bà yên tâm, cháu khiêng được ạ.”
“Không phải, không phải thế, trời……”
Ân Hiển quay đầu lại, cô gái ban nãy khiên một chiếc tủ lớn trên vai, đứng ở chân cầu thang.
Cô buông chiếc tủ, vỗ vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-em-den-hon-dao-cua-anh/1135978/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.