Tay bà Mạc run lên, bánh bao nóng phỏng suýt nữa đập vào mặt Hạ Mạc: “Hoàng Đại Tiên, Hoàng Đại Tiên!”
Hoàng Đại Tiên đã sớm ngậm bánh bao chạy mất dạng.
“Mẹ, đừng gọi nữa, Hoàng Đại Tiên còn sợ ma hơn cả mẹ, chắc chắn đã chạy té khói rồi, con quen chị này, không sao đâu.”
Lời an ủi của Hạ Mạc không có tác dụng gì, sắc mặt của bà Mạc trông còn khó coi hơn ban nãy: “Quen? Quen kiểu gì?”
Hạ Mạc bình thản như không: “Lúc chị ấy chưa chết con đã từng gặp rồi, con còn dọa cái tên xấu xa ăn hiếp chị ấy bỏ chạy.”
Dường như đầu óc nữ quỷ không được tỉnh táo cho lắm, nghe vậy cứ nhìn Hạ Mạc chằm chằm, một hồi lâu sau mới nghiêng đầu nói: “Là em.”
Bà Mạc không nhìn thấy nữ quỷ, nhưng khi nữ quỷ cất tiếng lại cảm thấy sống lưng lạnh rợn cả người, da gà da vịt trên tay đua nhau nổi lên.
“Vâng.” Hạ Mạc gật đầu, nữ quỷ đến khiến cậu thấy lạnh, đặc biết là lúc thấy đống nước ướt dầm trên người cô, Hạ Mạc không khỏi cuộn chăn bọc mình kín mít, cậu tò mò hỏi: “Sao đột nhiên chị lại chết thế?”
Hạ Mạc là người biết rõ hơn bất cứ ai việc trong sông không có quỷ ăn thịt trẻ con, tất nhiên tin đồn đều là giả.
Nữ quỷ bỗng trở nên vô cùng kích động, vệt nước dính trên người biến thành màu đen đáng sợ, mái tóc nhanh chóng mọc dài như rêu, vươn ra khắp bốn phía: “Không biết, chị không biết, con, con của chị… Cứu chị với, không, cứu bọn chị với,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-con-cua-yeu-quai/245730/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.