Đạo thân ảnh xuất hiện trong đầu của Vô Danh lại một lần nữa hiện ra thi triển đao pháp, từng đường đao một đều trở nên hết sức rõ ràng. Đi tới bậc thang thứ sáu mươi chín này, toàn bộ đao pháp đều đã được đạo thân ảnh kia thi triển ra không thiếu một phần. Vô Danh cũng đang ở tại bậc thang thứ sáu mươi chín này ghi nhớ toàn bộ đao pháp mà đạo thân ảnh kia thi triển ra.
Cuối cùng sau một ngày đứng ở bậc thang thứ sáu mươi chín, Vô Danh đã hoàn toàn ghi nhớ bộ đao pháp kia, đạo thân ảnh trong đầu của Vô Danh lúc này cũng ngừng thi triển đao pháp. Sau khi dừng lại, đạo thân ảnh kia đột nhiên nở một nụ cười khiến cho Vô Danh cảm thấy khó hiểu. Vô Danh cũng không nghĩ nhiều, hắn lại tiếp tục bước lên bậc thang thứ bảy mươi.
- Cái gì?? Sao có thể như vậy được.
Đúng lúc Vô Danh đang định đặt chân tới bậc thang thứ bảy mươi thì bỗng nhiên xuất hiện một vấn đề khiến cho hắn phải thốt lên một cách không thể tin được. Ngay tại thời điểm Vô Danh vừa mới đứng lên để đi lên bậc thang tiếp theo, thì đột nhiên bộ đao pháp vừa này được đạo thân ảnh kia thi triển ra đã biến mất hoàn toàn trong đầu của hắn, hắn đã hoàn toàn quên hết sạch.
Vô Danh quả thực không thể nào tin được, hắn rõ ràng bản thân đã nhớ kĩ toàn bộ đao pháp mà đạo thân ảnh kia thi triển, thế nhưng lúc này một chiêu hắn cũng đều không nhớ. Chuyện này thật là quỷ dị, khi hắn còn chưa học xong toàn bộ bộ đao pháp này thì mỗi chiêu phía trước hắn đều nhớ kĩ không sai nửa điểm, nhưng sau khi hắn học xong bộ đao pháp này rồi thì lại quên sạch không còn nửa điểm rõ ràng.
Vô Danh đứng lặng người một lúc lâu, sau đó chỉ có thể thở dài bước lên bậc thang tiếp theo, bậc thang thứ bảy mươi. Vừa mới bước tới bậc thang thứ bảy mươi, Vô Danh liền cảm thấy kinh ngạc, hắn không cảm nhận được một chút uy áp nào tỏa ra từ bậc thang này cả.
Vô Danh lúc này cảm thấy thân thể nhẹ nhàng giống hệt như lúc hắn còn chưa có bước lên bậc thang đao ý này. Ngoài ra từ lúc hắn bước lên cũng không thấy có bất kì dải đao mang nào chém qua cả. Vô Danh lúc này không hề cảm thấy nửa điểm vui mừng mà trong lòng hắn còn đang âm thầm cảnh giác.
Đúng lúc này, Vô Danh như thấy trước mắt mình lóe lên một đạo ánh sáng, sau đó là một thanh đao màu đỏ đâm tới phía mi tâm của hắn với một tốc độ nhanh khủng khiếp. Vô Danh lúc này trợn mắt kinh ngạc, nếu như trước đó những dải đao mang không có ý định lấy mạng của hắn mà chỉ chém qua thân thể thì lúc này thanh đao màu đỏ lại muốn lấy cái đầu của hắn xuống.
Vô Danh sau khi thấy đạo ánh sáng màu đỏ lóe lên thì lập tức nghiêng đầu tránh né, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện dù hắn có tránh thế nào thì thanh loan đao màu đỏ này vẫn một mực hướng về phía mi tâm của hắn đánh tới.
Vô Danh cảm thấy hết sức quỷ dị, giống như hắn đã nghiêng người tránh đi nhưng quỹ đạo của thanh loan đao này vẫn một mực không thay đổi, vẫn là một đường thẳng tắp đi tới mi tâm của hắn.
Ngay tại thời điểm Vô Danh đang định lấy đao của mình ra ngạnh kháng thì…thanh loan đao đã xuyên qua mi tâm của hắn. Vô Danh chỉ biết trợn tròn mắt kinh ngạc…
- Phốc…
Một đạo huyết tiễn từ trong miệng Vô Danh bắn ra sau đó thân thể của hắn giống như diều đứt dây bay thẳng xuống phía dưới bậc thang thứ bốn mươi tư rồi nằm gọn ở đó.
- Mọi người mau nhìn, tiểu tử kia vừa mới bị đao ý quét xuống rồi, không biết sống chết thế nào nữa.
- Ta để ý hắn vừa mới bước lên bậc thang thứ bảy mươi, sau đó một đạo ánh sáng màu đỏ lóe lên rồi xuyên qua mi tâm của hắn, có lẽ người này chết rồi cũng lên.
- Nhìn thân thể tàn tạ kia của hắn, trên người chỉ còn lại mảnh vải che chim, ta đoán có khi hắn chết rồi cũng nên a.
- Đáng tiếc, đáng tiếc, đáng tiếc a…
Lúc này đột nhiên có một cái tu sĩ Kim Đan nói “đáng tiếc” ba lần, không biết hắn nói “đáng tiếc” là cái gì “đáng tiếc” a. Một tu sĩ Kim Đan đứng bên cạnh tu sĩ đó thấy gương mặt buồn rười rượi kia liền hỏi:
- Này đạo hữu, ngươi nói cái gì “đáng tiếc” chứ, ta thấy hắn chết đi ngươi phải nên vui mừng mới phải a, nếu không hắn còn sống mà đi vào được trong Liên Đao Tông, chẳng phải chúng ta đến ngay cả canh cặn cũng không có để húp.
Tu sĩ Kim Đan nói “đáng tiếc” sau khi nghe xong liền lắc đầu giải thích:
- Ta nói “đáng tiếc” không phải vì hắn kỳ tài ngút trời chết đi mà “đáng tiếc”, mà ta nói hắn chết như vậy thật là “đáng tiếc”.
Tu sĩ Kim Đan bên cạnh nghe tu sĩ kia nói xong liền cảm thấy choáng váng, rốt cuộc là hắn muốn nói gì đây, thật là khó hiểu quá đi. Tu sĩ Kim Đan kia lại hỏi lại:
- Đạo hữu, ngươi có thể đừng “đáng tiếc” như vậy nữa được không, ta nghe cũng không hiểu ngươi muốn nói gì a.
Tu sĩ nói “đáng tiếc” thở dài trả lời:
- Đáng tiếc, đáng tiếc a, ta nói như vậy mà đạo hữu vẫn không hiểu sao. Ta nói hắn chết như vậy thật đáng tiếc là bởi vì nếu như hắn bị bậc thang đao ý quét xuống dưới mặt đất thì đồ vật trong túi trữ vật của hắn sẽ thuộc về chúng ta. Thế nhưng hắn lại chết ở trên bậc thang đao ý kia, ngươi xem, đó là bậc thứ bốn mươi tư, ai có thể lên đó gỡ túi trữ vật của hắn xuống chứ. Đạo hữu ngươi nói xem, chết như vậy chẳng phải thật là đáng tiếc thì là cái gì.
Tu sĩ Kim Đan kia sau khi nghe xong thì liền vỗ trán một cái, thì ra chính là như vậy, bây giờ hắn mới vỡ lẽ:
- Đạo hữu, đáng tiếc, đáng tiếc a.
- Đúng vậy thật là đáng tiếc.
Cả hai người sau khi thở dài lại tiếp tục công kích lên trên hộ trận. Còn mấy tu sĩ Nguyên Anh thấy cảnh này thì cũng chỉ nhíu mày một cái rồi lại tiếp tục tấn công hộ trận của Liên Đao Tông, theo bọn họ thấy nếu như người kia thực sự từ Cổ Vực đi ra thì một chút vừa rồi cũng không thể giết chết hắn được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]