Chương trước
Chương sau
Lôi Phù cấp sáu vừa mới được Hồng Mông tế ra thì đã rơi ở ngay trên đầu của Hoàng Văn Trác. Đầu tiên chính là ba đạo hắc lôi to bằng hai ngón tay đánh xuống, chỉ trong chớp mắt nó đã muốn lấy đi cái mạng của Hoàng Văn Trác.

Hoàng Văn Trác nhìn thấy bầu trời đen kìn kịt phía trên đầu của mình thì trong lòng liền khẩn trương, loại này lôi phù cũng không phải là lôi phù bình thường mà hắn từng nhìn thấy, đây rõ ràng là lôi phù có thể triệu hồi ra hắc lôi. Hoàng Văn Trác không dám chậm trễ dù chỉ một giây, hắc lôi kia uy lực như thế nào hắn đều rõ ràng, nhìn sơ qua cũng biết đây chí ít cũng là lôi phù cấp sáu, giết chết một tu sĩ Kim Đan cũng là không phải không có khả năng a. Hoàng Văn Trác thấy ba đạo hắc lôi to bằng hai ngón tay kia đánh xuống thì cũng lập tức đánh ra một kiếm hướng thẳng về phía ba đạo hắc lôi kia.

- Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Một kiếm này của Hoàng Văn Trác sau khi va chạm vào ba đạo hắc lôi kia thì lập tức xé rách hai đạo hắc lôi thành từng mảnh nhỏ bắn tung toé ra xung quanh. Nhưng kiếm khí được hình thành từ chân nguyên của Hoàng Văn Trác cũng chẳng thể nào chịu đựng nổi thêm nữa, cuối cùng bị đạo hắc lôi thứ ba rơi xuống đánh cho bạo liệt, đạo hắc lôi thứ ba này hướng thẳng phía trên thân của Hoàng Văn Trác đánh vào.

Bịch!

Đạo hắc lôi thứ ba này vừa mới rơi xuống trên người của Hoàng Văn Trác thì lập tức làm cho y phục của hắn rách một mảnh lớn, nhưng trên người của hắn lại không xuất hiện bất kể một vết thương nào, bởi vì đạo hắc lôi thứ ba này đã bị hộ giáp trên người của hắn ngăn chặn. Tuy nhiên ba đạo hắc lôi này vừa mới qua đi thì lập tức trên bầu trời lại hình thành thêm năm đạo hắc lôi nữa, lần này mỗi một tia đều là to bằng cổ tay mà đánh xuống.

- Rầm! Rầm! Rầm!

Đợt hắc lôi thứ hai đã gào thét rơi xuống phía dưới, không gian nơi năm đạo hắc lôi này đi qua đều trở nên méo mó, uy lực của năm đạo hắc lôi này mạnh hơn lần trước không chỉ mười lần.

Đám người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này cũng là rung động không thôi, kẻ nào cũng đều âm thầm nuốt nước bọt ừng ực.

"Tiểu tử kia trong người có thật nhiều đồ tốt, đến cả thủ đoạn bực này cũng đều bị hắn đem ra sử dụng."

"Không ngờ lại là một tấm lôi phù cấp sáu, mà lại còn là hắc lôi nữa."

"Ta chính mình đột nhiên cảm thấy may mắn, nếu như ta ở dưới tấm lôi phù này chống đỡ thì có lẽ cũng đã hoá thành đống tro rồi."

…………..

Hồng Mông sau khi tế ra lôi phù để cầm chân Hoàng Văn Trác thì lập tức liền quay về phía Bạch Phi Vũ, hắn tin với đạo lôi phù cấp sáu kia có thể cầm chân được Hoàng Văn Trác một đoạn thời gian thậm chí còn có thể khiến cho hắn bị thương không nhẹ. Trong đoạn thời gian mà Hoàng Văn Trác chống đỡ lôi phù thì hắn sẽ tận dụng khoảng thời gian đó mà giết chết Bạch Phi Vũ kia và nhất định phải là chết dưới quyền của hắn.

Bạch Phi Vũ sau khi phóng ra Ngũ Vương Đỉnh thì cũng đã ngăn lại được một quyền đánh ra ba toa núi lớn giống như thái sơn áp đỉnh của Hồng Mông. Tuy nhiên sau khi đỡ xong một quyền này thì trong người Bạch Phi Vũ lập tức cảm thấy khó chịu một trận, tuy nhiên loại khó chịu này cũng đã bị hắn trấn áp xuống.

- Phốc!

Hồng Mông cũng bởi vì một lúc chống đỡ hai người, liên tục đánh ra ba chiêu cũng khiến cho cả người hắn khó chịu một trận, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà phun ra một búng máu vì bị chân nguyên phản phệ lại.

Hồng Mông loạng choạng lùi lại phía sau mấy bước sau đó đưa tay gạt đi vết máu trên miệng của mình, hắn lại không chút chậm trễ nào đánh ra một thương nữa. Một thương này chính là thương thứ ba trong Huyền Tinh Cửu Thương, Liều Mạng.

Liều Mạng thương vừa mới đánh ra thì lập tức cuốn lên sóng thương khí quyết tuyệt liều mạng tấn công về phía Bạch Phi Vũ, một thương này một khi đánh ra thì chính là không sợ hãi không lùi bước, một thương sống chết với kẻ địch.

Bạch Phi Vũ sau khi đỡ một quyền kia của Hồng Mông thì trong đầu đã không còn ý định khinh thường như trước nữa, một quyền này rõ ràng để hắn mở rộng tầm mắt. Thấy Hồng Mông lại một lần nữa tấn công về phía mình thì Bạch Phi Vũ đâu dám chậm trễ, hắn lập tức làm ra vài đạo thủ ấn sau đó liền hướng Ngũ Vương Đỉnh chống đỡ một thương này.

- Đi.

Bạch Phi Vũ quát lên một tiếng, sau đó liền thấy Ngũ Vương Đỉnh đang che ở phía trên đầu của hắn bay về phía trước chặn lại một thương liều mạng kia của Hồng Mông. Không những thế, sau khi điều khiển Ngũ Vương Đỉnh cản lại một thương kia thì Bạch Phi Vũ cũng lập tức đánh ra thêm một kiếm nữa đánh về phía của Hồng Mông. Thời gian xuất chiêu cũng chỉ được tính bằng giây.

Bạch Phi Vũ vừa mới đánh ra một kiếm nữa thì lập tức vẽ ra hai đường kiếm văn cực mảnh mà sắc bén, hai đường kiếm văn này mặc dù còn nhỏ hơn cả sợi chỉ thế nhưng nó lại mang theo một loại cảm giác có thể chém đứt bất kể thứ gì cản đường nó.

- Ầm! Ầm! Oanh! Oanh!

Lúc này thì sóng thương khí quyết tuyệt liều mạng kia cũng đã rơi ở phía trên của Ngũ Vương Đỉnh rồi, uy lực của sóng thương khí liều mạng kia hết sức mạnh mẽ, từng đợt sóng nối tiếp nhau rơi ở trên Ngũ Vương Đỉnh khiến cho Ngũ Vương Đỉnh này rung lắc hết sức dữ dội. Sau đó thì sóng thương khí quyết tuyệt liều mạng kia cũng đã bị Ngũ Vương Đỉnh ngăn chặn lại, thế nhưng màu sắc phía trên Ngũ Vương Đỉnh cũng đã ảm đạm đi mấy phần rồi.

Sóng thương khí vừa mới qua đi thì hai đạo kiếm văn mỏng manh kia đã lướt qua trực tiếp xé rách một chút lực lượng còn lưu lại của sóng thương khí sau đó hướng thẳng về phía Hồng Mông mà đánh tới. Hồng Mông mà bị trúng phải một chiêu này thì cũng có thể bị thương hoặc trực tiếp bị nó xé ra làm hai nửa.

Hồng Mông thừa biết trong đầu của Bạch Phi Vũ nghĩ gì, chắc chắn là Bạch Phi Vũ muốn dùng Ngũ Vương Đỉnh đỡ một thương của hắn sau đó lại liền đánh ra một kiếm để đả thương hắn nhằm chiếm lấy ưu thế, sau khi hắn bị thương thì sẽ lại tiến lên giết chết hắn. Một kiếm kia quả thực có thể đạt được mục đích khiến cho hắn bị thương nặng, thế nhưng muốn lấy mạng của hắn đâu có dễ như vậy.

Hồng Mông nhìn cái kia hai đạo kiếm văn mỏng manh muốn đánh lên trên cơ thể của hắn mà hai mắt sáng lên như ánh sao, một kiếm kia vừa mới đánh ra rõ ràng là muốn chết. Thông minh quá thì cũng sẽ bị thông minh hại, hắn thấy Bạch Phi Vũ sau khi đánh ra một kiếm này chắc chắn không thể ngay lập tức xuất ra chiêu tiếp theo, mà đây rõ ràng chính là cơ hội mà ông trời dành cho hắn, hắn không thể không nắm bắt lấy cơ hội lần này a. Hồng Mông lại một lần nữa vung tay lên sau đó đánh ra một quyền, Trùng San.

- Muốn chết!

Bạch Phi Vũ ban đầu nhìn thấy Hồng Mông đánh ra một quyền để chống đỡ một kiếm kia của hắn thì lập tức vui mừng trong lòng, kiếm văn kia của hắn mạnh mẽ như thế nào hắn biết rõ ràng, vậy mà tiểu tử kia lại còn tung ra một quyền muốn đỡ lấy kiếm văn của hắn, đây rõ ràng chính là muốn chết a.

Ngay cả những người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng lắc đầu bàn luận.

"Tiểu tử này sao lại có thể ngu ngốc như vậy, hắn là đang lấy quyền ra đỡ một kiếm sao."

"Ta thấy tiểu tử này rõ ràng là bị đánh cho ngu người rồi, lần này hắn mà không mất đi cánh tay kia thì trên đầu của ta mọc sừng a.."

"Tiểu tử đó có phải hay không bị một kiếm kia doạ sợ rồi cho nên mới tuỳ tiện đánh ra một quyền, biết mình hôm nay chết chắc nên đánh bừa a."

"Ta thì thấy tiểu tử này cũng không có đơn giản như vậy a, vừa nãy chúng ta toàn lực xuất thủ còn không có giết chết hắn, vậy thì làm sao lại có thể bị một kiếm kia doạ sợ đây."

"Đúng là không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, ta ngược lại muốn xem hắn làm sao xoay chuyển tình thế a."

…………..

Một quyền của Hồng Mông vừa mới đánh ra lập tức cuốn lên sát thế xung quanh sau đó khóa Bạch Phi Vũ lại, ba toa núi lớn lập tức từ trong hư không rơi thẳng xuống trên đầu của Bạch Phi Vũ. Hồng Mông lần này chính là lấy thân đỡ kiếm mà đánh ra một quyền muốn giết chết Bạch Phi Vũ. Bởi vì một quyền này hắn đánh ra chẳng những làm chậm hành động của Bạch Phi Vũ mà còn là thiên thời địa lợi nhân hòa, Bạch Phi Vũ kia sau khi đánh ra một kiếm thì đã không thể ra chiêu thứ ba rồi vậy lấy gì để đỡ lại một quyền của hắn đây, mà một quyền của hắn còn là từ trong hư không rơi xuống giống như thái sơn áp đỉnh vậy, mặc dù không dám nói là thần thông không gian nhưng uy lực so ra thì cũng không kém là mấy. Lần này Bạch Phi Vũ kia chắc chắn là chết dưới một quyền của hắn.

Bạch Phi Vũ còn đang vui mừng trong lòng thì đột nhiên sắc mặt thay đổi, hắn lập tức cảm thấy cả người nặng đi sau đó liền có ba tòa núi lớn từ trong hư không kia rơi thẳng xuống đầu của mình.

- Không!

Bạch Phi Vũ hét lên một tiếng, tay hắn cũng là làm ra vài đạo thủ ấn muốn thúc dục Ngũ Vương Đỉnh quay trở về che chở cho hắn, thế nhưng cũng đã là quá muộn mất rồi, đợi Ngũ Vương Đỉnh kia quay trở về thì cả người hắn cũng đã là một đống thịt nát nhầy nhụa.

- Oanh! Phốc! Phốc!

Rốt cục thì Bạch Phi Vũ cũng đã không kịp điều khiển Ngũ Vương Đỉnh quay trở về chống đỡ một quyền này cho hắn, ba toa núi lớn kia không chút lưu tình nào đánh hắn thành một đống thịt nát nhầy nhụa ở dưới mặt đất, xung quanh cũng là bắn ra từng luồng huyết vụ hoà lẫn vào trong màn mưa. Bạch Phi Vũ đã không thể chết thêm được nữa.

Mọi người đi qua nhớ để lại một like ủng hộ tác với nha...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.