Chương trước
Chương sau
Vô Danh ngữ khí hết sức bình tĩnh nhìn về phía lão giả kia nói:

-Vãn bối thực sự không biết mình đã làm sai chuyện gì, mong được tiền bối chỉ điểm.

Lão giả kia nghe Vô Danh nói như vậy thì liền cố gắng kìm nén sự giận giữ trong lòng:

-Được, ngươi nói ngươi không làm chuyện gì sai, vậy ngươi hãy cho ta một cái giải thích xem rốt cục hành động vừa nãy của ngươi là đúng hay sai.

Hành động gì, rốt cục là hành động gì a, Vô Danh vẫn chẳng hiểu lão giả kia đang nói cái gì, hắn vừa làm hành động gì đó không đúng mực sao, không có a, hắn chắc chắn là mình vẫn rất nghiêm túc từ nãy tới giờ.

-Vãn bối từ nãy tới giờ đều chỉ chăm chú đọc sách tiếp thu thêm kiến thức, nào có làm ra hành động gì không đúng mực khiến cho tiền bối phải giận giữ như vậy a.

Lão giả trông coi tàng thư các đã không thể nào kiếm chề được cơn giận giữ trong lòng thêm nữa rồi. Lão vốn muốn cho học viên trước mắt này một cơ hội nhận sai, vậy mà hắn còn cố ý ra vẻ không hiểu lão đang nói gì, bảo sao lão có thể không tức giận cho được. Lão giả này nghĩ Vô Danh đã không thể nào dạy bảo được nữa rồi cho nên quyết định ném thẳng cẳng Vô Danh ra khỏi tàng thư các này, về sau cũng là cấm không cho Vô Danh đi vào bên trong tàng thư các dù chỉ nửa bước.

Lão giả vừa quyết định như vậy thì thân hình liền động, lão muốn tống cổ Vô Danh ra khỏi tàng thư các này.

Lão giả không hề sử dụng bất kì một chút linh lực nào mà trực tiếp nhảy tới chỗ Vô Danh rồi đưa một tay ra muốn tóm lấy vai của hắn.

Vô Danh thấy lão giả này đột nhiên nhảy tới chỗ mình như vậy rồi lại còn đưa tay ra muốn túm lấy vai của hắn thì hắn thực sự không hiểu rốt cục là chuyện gì xảy ra rồi.

Vô Danh không biết có phải lão giả này nghĩ rằng hắn là một người có thể khi dễ hay không mà đột nhiên làm ra hành động như vậy thì hắn thực sự khó chịu rồi. Vô Danh hắn đường đường là một cái tu sĩ Trúc Cơ mà lại có thể để cho một lão già chỉ mới có tu vi Tụ Khí tầng bảy khi dễ thì quả đúng là một chuyện lực cười rồi.

-Hụt…

Vô Danh di chuyển thân hình sang một bên nhẹ nhàng tránh đi một trảo mà lão giả kia chộp tới.

Lão giả kia thấy mình không tóm chúng Vô Danh thì lại càng giận dữ, lão không ngờ Vô Danh lại dám tránh đi một trảo này của lão. Mặc dù lão không có sử dụng linh lực, nhưng lão đường đường là một cái tiền bối tu vi Tụ Khí tầng bảy thế mà Vô Danh còn dám tránh đi.

Lão giả này bây giờ đã bị sự nóng giận làm cho suy nghĩ không được thông suốt, lão tiếp tục chộp tới Vô Danh một lần nữa.

-Lại hụt.

Vô Danh lại đơn giản tránh đi mỗi khi lão giả kia muốn tóm hắn lại. Vô Danh nghĩ không biết lão giả này có bị hồ đồ hay không, tốc độ chậm chạp như vậy mà cũng muốn bắt hắn, đã thế lại còn không dùng linh lực để gia tăng tốc độ nữa chứ. Lão giả này nghĩ rằng mình là tiền bối Trúc Cơ trung kỳ chắc.

Lão giả kia thấy bản thân lại không bắt được Vô Danh thì tiếp tục vồ qua tới, nhưng mà lần nào cũng như vậy Vô Danh đều có thể đơn giản tránh né.

Lão giả thấy Vô Danh vẫn cứ tiếp tục tránh đi như vậy thì lão liền giận giữ, ngay lập tức lão giả này liền sử dụng linh lực làm tăng tốc độ của bản thân. Lão giả lại tiếp túc chộp tay về phía Vô Danh.

Vô Danh thấy lão giả này sử dụng linh lực thì hắn cũng chỉ cười khẩy một cái, chù dù lão giả này có dùng linh lực đi nữa thì có đợi hết mùa chuối cũng không thể nào bắt được hắn.

Vô Danh có chút nhàm chán mà tránh đi bàn tay của lão giả kia. Hắn đường đường là một tu sĩ Trúc Cơ vậy mà lại làm ra cái chuyện như vậy, lúc nãy thì đấu khẩu với lão giả kia, còn bây giờ thì lại làm ra cái chuyện vô vị như vậy. Hắn mặc dù rất là không muốn bắt nạt người già, khi dễ người có tu vi kém hơn mình, nhưng mà lão già này vẫn không chịu nói lý với hắn, hắn cũng chẳng biết phải làm thế nào.

-Né..né…né...

Vô Danh lại tiếp tục né, nếu như lão giả kia thích chơi cái trò trẻ con như thế này thì hắn cũng chỉ có thể vui lòng chấp nhận.

Lão giả kia này giờ đều không thể vồ chúng Vô Danh dù chỉ một cái thì hai mắt liền đỏ bừng vì tức giận. Lão còn quên mắt rằng bản thân mình vốn là một tu sĩ tụ khí tầng bảy mà không thể bắt được Vô Danh chỉ mới tụ khí tầng bốn là điều phi lý cỡ nào. Lão giả nhìn Vô Danh mà nghiến răng ken két:

-Tốt, tốt, tốt, ngươi vẫn là không chịu hối cải…

Vô Danh bây giờ cũng đã hết kiên nhẫn rồi, lão giả này liên tục nói cái gì mà không biết nhận lỗi với cái gì mà không biết hối cải.

-Cải cải cái đầu lão a, ta giống kẻ có tội hay sao mà hối với chả cải.

Vô Danh tức tối chửi thầm trong lòng, hắn vốn chẳng có làm nên tội tình gì, vậy mà lão giả này vẫn một mực không chịu hiểu ra, cứ nói là hắn tới đây phá hoại còn không biết hối cải. Nếu như hắn thật sự làm sai chuyện gì thì lão cũng phải nói ra hắn mới biết được chứ, lão cứ luôn mồm cải với dưa như vậy thì phụ thân ai mà hiểu nổi.

-Ta vốn không biết mình làm gì sai, tiền bối nếu như biết thì cũng phải nói ra chứ làm sao lại động thủ với ta như vậy. Tiền bối làm như vậy thì có thể giải quyết được vấn đề gì sao.

-Ngươi vẫn còn biết ta là tiền bối, vậy….

Lão giả kia vốn còn đang định nói Vô Danh vẫn còn không biết hối cải thì đột nhiên nuốt lời lại, lão cũng đã nghĩ ra có lẽ bản thân lão cũng phải nói ra chỗ sai sót của học viên kia thì học viên đó mới biết sai chỗ nào. Lão giả có nhịn xuống cơn giận nói:

-Được, nếu như ngươi đã cố ý không hiểu thì ta cũng chỉ có thể nói rõ ra cho ngươi hiểu.

Vô Danh nghe thế thì thật sự muốn đấm cho ông già này một cái, hắn là thật sự không hiểu chứ không phải là cố ý không hiểu a.

-Vãn bối thật sự không hiểu chứ không phải là cố ý không hiểu, mong tiền bối có thể chỉ ra được chỗ sai sót của vãn bối để vãn bối có thể kịp thơi sửa chữa.

-Được rồi, vậy ngươi hãy giải thích cho ta nghe, ngươi nói ngươi tới đây đọc sách, vậy lúc ngươi đọc sách đã làm ra cái hành động gì, ngươi làm như vậy mà là tới đây để đọc sách sao, rõ ràng là ngươi đang cố ý tới đây gây rối mà còn không chịu hiểu mình đã làm gì sai.

Vô Danh nghe vậy thì liền nghĩ, hắn lúc đọc sách có làm gì à, không phải chỉ là mở sách ra rồi đọc hay sao.

-Ừ, mở sách đọc….

-Chát….

Vô Danh đột nhiên đưa tay vỗ chán một cái, bây giờ hắn đã hiểu ra vấn đề rồi, hóa ra là như vậy, lúc hắn mở sách ra đọc thì có đọc nhanh một chút, bảo sao lão giả này lại nói hắn tới đây để phá hoại.

Vô Danh giống như hiểu ra vấn đề, hắn nhìn về phía lão giả kia cười gượng.

-Tiền bối nói vậy thì vãn bối rốt cục cũng đã hiểu ra, đúng là trong lúc đọc sách vãn bối có đọc nhanh một chút, nhưng mà không phải chỉ là đọc sách nhanh hơn một chút thôi sao, vãn bối cũng đâu có làm ra hành động gì giống như là phá hoại a.

-Ngươi còn nói mình chỉ đọc nhanh một chút, như vậy mà là nhanh một chút thôi sao, ngươi nói như vậy mà cũng bảo ta nghe cho được à. Ngươi vừa mới cầm quyển sách lên, vèo vèo một phát chưa tới năm hơi thở thì đã lật hết quyển sách. Ngươi nói là mình tới đọc sách, như vậy giống đọc sách sao, ngươi đọc như vậy thì có thể nhớ được thứ gì chứ. Ngươi thử nghĩ xem có ai đọc sách giống như ngươi không, rõ ràng là quấy rối còn nói mình chỉ đọc sách nhanh một chút.

Lão giả nhìn Vô Danh tức giận nói, lão từ đầu tới cuối chứng kiến học viên kia lật sách ào ào giống như là đổ nước, vèo một cái đã lật xong quyển sách, vậy mà học viên này ngộ tính lại quá kém mãi mà không chịu hiểu ra vấn đề.

Oan, thật sự là quá oan uổng, Vô Danh bây giờ thực sự không biết rúc mặt vào đâu mà khóc. Hắn tới đây rõ ràng là để đọc sách, mặc dù hắn đọc có nhanh một chút, nhưng không phải mỗi một chữ một hình hắn đều nhớ rõ hay sao, hắn thậm chí còn có thể đọc rõ số trang cùng với các phần luôn nữa đó.

Vô Danh vẻ mặt có chút oan uổng mà nhìn về phía lão giả kia nói:

-Thưa tiền bối, cái này thật sự là quá oan uổng cho vãn bối a. Vãn bối công nhận là mình đọc sách có hơi nhanh một chút, nhưng mà mỗi từ mỗi chữ trong đó vãn bối đều có thể nhớ kĩ. Mà mỗi cái dấu phảy, dấu chấm câu vãn bối cũng có thể nhớ rõ ràng nữa là, như vậy thì vãn bối làm sao lại trở thành kẻ phá hoại được rồi.

Lão giả kia nghe Vô Danh nói như vậy thì liền bĩu môi một cái, Vô Danh có thể lừa ai chứ làm sao lừa được lão. Lão đã ở đây trong coi tàng thư các không biết bao nhiêu năm rồi, còn chưa có thấy ai ở dám ở trước mặt lão nói dối một cách trắng trợn như vậy.

-Ngươi đúng là nói khoác mà không biết ngượng, ngươi có thể làm được như vậy sao. Nếu như ngươi thực sự mỗi cái dấu chấm dấu phảy đều có thể ngắt nhịp rõ ràng thì ta mới tin lời ngươi nói là thật.

-Nếu tiền bối đã đưa ra đề nghị như vậy thì phận là vãn bối cũng không thể không chấp hành. Bây giờ tiền bối có thể tùy tiện lấy một trong những quyển sách mà vãn bối vừa đọc ra để làm một phép chứng thực nho nhỏ. Vãn bối chắc chắn sẽ trả lời mọi câu hỏi của tiền bối.

Vô Danh một mặt nghiêm túc hướng về phía lão giả nói.

-Được, vậy ta sẽ làm như lời của ngươi nói, nếu như ngươi mà trả lời sai dù chỉ một chữ thì ta liền đuổi ngươi ra khỏi tàng thư các này và cấm ngươi vĩnh viễn không được đặt chân vào tàng thư các này dù chỉ một bước.

Lão giả nghe Vô Danh nói vậy thì liền nghiêm nghị.

-Được, xin mời tiền bối tùy ý chọn một quyển.

Vô Danh ôm quyền nói.

Mọi người đọc xong nhớ để lại 1 like ủng hộ tác với nhé

Trong truyện nếu như có sạn mong mn thông cảm..do up nhanh lên tác không kịp soát lỗi

Lớp học văn của tác là lớp học free..không thu học phí...nhưng mọi người cũng có thể đóng học phí hàng tháng để giúp cho lớp học văn của tác chất lượng hơn và có thể leo top kim thánh bảng của trường yy nha...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.