Vô Danh sau khi vừa đi ra khỏi cổng học viện, hắn liền tăng hết tốc độ mà chạy, bây giờ hắn phải chạy thật nhanh và thật xa, chỉ cần chạy tới Bình Ngiêu sâm lâm thì có lẽ hắn sẽ an toàn.
Vô Danh chạy liền suốt cả một buổi tối, đợi khi tới nửa đêm hắn mới chạy ra khỏi thành, sau đó liền tìm một cánh rừng nào đó để nghỉ ngơi.
Bởi vì Vô Danh chạy suốt cả một buổi tối không ngừng nghỉ, linh lực của hắn đã cạn kiệt, đến ngay cả sức của bản thân cũng bị hắn vắt kiệt nốt. Sáu giờ đồng hồ chạy liên tục như vậy, với tu vi của hắn cộng thêm luyện thể tầng thứ nhất thì đó cũng là giói hạn rồi.
Bởi vì phải đi gấp cho nên Vô Danh cũng chưa có bỏ chút gì vào bụng, bây giờ bụng hắn đã kêu lên òng ọc rồi, hắn cũng không còn chút sức nào mà đi nữa.
Nhưng cũng rất may cho hắn, lúc hắn không còn chút sức lực nào đề gắng gượng nữa thì hắn tìm thấy một cái hang đá ở bên trong rừng. Thế là hắn liền đi vào bên trong đó, lấy cành cây che đi cửa động rồi mới nằm bệt xuống đất.
-Phù…phù….phù…
Vô Danh thở dốc liên tục, chạy suốt sáu tiếng như vậy sức trâu bò cũng không thể nào đỡ nổi a. Đột nhiên thân hình của Vô Danh hơi động một chút rồi lập tức biến mất bên trong hang đá.
Bên trong thế giới hỗn độn của Hỗn Độn Thiên Mục không gian chợt vặn vẹo, sau đó một thân ảnh liền hiện ra, chính là Vô Danh.
Vô Danh vừa mới xuất hiện bên trong thế giới hỗn độn thì hắn liền ngồi xếp bằng xuống, mười phút trôi qua, sau khi đã hoàn toàn gạt bỏ mọi ý niệm trong đầu, Vô Danh liền vận chuyển công pháp Vô Cực quyết.
Sáu giờ liên tiếp chạy thục mạng, linh lực trong cơ thể hắn đã khô kiệt, bây giờ hắn cần phải ngồi tu luyện để khôi phục lại linh lực đã mất.
-Ô…ô….ô…ô
Một lốc xoáy linh khí khổng lồ xuất hiện phía trên đầu của Vô Danh, sau đó liền bị Vô Danh hấp thu một cách điên cuồng vào trong cơ thể qua các lỗ chân lông.
Vô Danh vận chuyển Vô Cực quyết tới mức tối đa, tất cả các lỗ chân lông của hắn cũng mở rộng hết cỡ để hấp thu nhiều linh khí nhất có thể. Vô Danh cứ ngồi liên tục như vậy suốt mấy giờ đồng hồ.
-Phù….
Sau hai giờ đồng hồ ở bên trong thế giới hỗn độn, cuối cùng Vô Danh cũng đã khôi phục lại trạng thái tốt nhất, không những vậy tu vi của hắn cũng có chút tịnh tiến.
Vô Danh tự đánh cho mình một cái tẩy trần quyết, tẩy sạch hết mọi vết bẩn cùng tạp chất bên trên cơ thể, sau đó hắn liền thay một bộ y mới, vẫn là một bộ y phục màu trắng.
Vô Danh hít thật sâu một hơi, cảm giác mệt mỏi đau nhức toàn thân đã không còn nữa, thay vào đó là cảm giác nhè nhẹ nâng nâng, hết sức thoải mái.
-Ọc~ ~ ọc ~ ~ ọc ~ ~ ọc!!
Đột nhiên bụng Vô Danh truyền tới tiếng òng ọc, bụng của hắn lại biểu tình rồi, Vô Danh lấy tay xoa bụng an ủi nó một cái rồi lấy túi trữ vật ra, hắn có để một số loại thức ăn bên trong đó, bây giờ chỉ cần mang ra chế biến là có thể ăn được.
Vô Danh đưa thần thức của mình vào trong túi trữ nhật nhìn một lượt, bên trong hầu như tất cả đều là đồ của hắn, quần áo, đồ dùng cá nhân, thức ăn tươi, tất cả đều là của hắn, những thứ đồ bên trong túi trữ vật lúc trước của Tô Khai đều bị hắn vứt ra trả lại hết rồi.
-Hử…cái gì đây??
Đột nhiên Vô Danh nhìn thấy một vật, hắn dùng thần thức đưa vật này ra ngoài, sau đó cái đồ vật kia liền xuất hiện trên tay của hắn.
-Một chiếc nhẫn??
Vô Danh nhớ rõ ràng, đây không phải là chiếc nhẫn của hắn, mọi đồ vật của Tô Khai lúc đó đều bị hắn vứt ra rồi, vậy làm sao lại có một chiếc nhẫn ở đây.
-Đúng rồi, chẳng lẽ đây là…
Vô Danh đột nhiên nghĩ ra, sau khi đánh nhau một trận với Tô Khai thì lúc đó liền rời đi, mà lúc hắn đi thì cô nàng nữ sinh mặc thanh y kia cũng đi theo hắn, lúc đó hai người nói chuyện một hồi, sau đó cô nàng kia liền thả thính hắn, nhưng lúc đó hắn cũng chưa có đồng ý. Nhưng trước khi hai người chia tay thì cô nàng đó liền hỏi mượn túi trữ vật của hắn, lúc đó hắn cũng không biết cô nàng đó bỏ vào bên trong túi trữ vật của mình thứ gì, lúc đó hắn cũng không có xem luôn bởi vì nàng bảo cái này phải khi không có nàng mới được mở ra cho nên hắn vẫn chưa có mở ra xem bên trong túi trữ vật là thứ gì.
Nhưng khi trở về phòng hắn liền quên béng mất, rồi sau đó lại nói chuyện một hồi với Nguyệt Nhi, và bây giờ là chạy thục mạng đến đây, từ đầu đến cuối hắn vẫn không có thời gian mà để ý xem rốt cuộc bên trong túi trữ vật là thứ gì.
Như vậy chẳng lẽ chiếc nhẫn này là do cô nàng kia bỏ vào, chẳng lẽ nàng đang tính cầu hôn hắn luôn hay sao, nhưng mà cầu hôn kiểu này thì cũng thật lạ à nha.
-Không đúng.
Đột nhiên trong mắt Vô Danh lóe lên một cái, hắn liền quét thần thức của mình vào chiếc nhẫn, sau đó khóe miệng hắn hơi nhếch lên. Vô Danh thì thào nói:
-Nhẫn trữ vật.
Lúc đầu nhìn chiếc nhẫn này, hắn thấy nó được thiết kế hết sức bình thường, không có hoa văn họa tiết, cũng không có khảm đá quý gì cả. Cho nên hắn chỉ nghĩ đây là một chiếc nhẫn bình thường.
Nhưng khi nhắc đến nhẫn, hắn lại nhớ ra một chuyện, lúc trước khi hắn trò chuyện với Nguyệt Nhi hắn cũng có nghe nàng kể về nhẫn trữ vật, đây là một loại không gian giới chỉ dùng để đựng đồ vật giống như túi trữ vật nhưng lại cao cấp hơn túi trữ vật rất nhiều.
Nhẫn trữ vật này không những có không gian chứa đồ rộng hơn nhiều túi trữ vật, mà tính an toàn của nó cũng cao hơn nhiều túi trữ vật. Nhẫn trữ vật có thể dùng tinh huyết của bản thân để luyện hóa, có thể đeo lên ngón tay, rất là tiện lợi, không cần phải đem theo bên trong người như túi trữ vật.
Nhẫn trữ vật này sau khi bị luyện hóa thì chỉ có chủ nhân của nó mới có thể dùng thần thức quét vào bên trong để lấy hoặc cất giữ đồ, chứ không giống như túi trữ vật thò tay vào là có thể lấy được.
Nhưng ngay sau đó hắn lại nhìn ra một vấn đề nữa, đó chính là con gái thường không phải rất thích những đồ trang trí có tính thẩm mỹ hay sao, cho nên dù cho đây có là một chiếc nhẫn bình thường thì cũng không thể chọn một chiếc nhẫn có thiết kế đơn giản như vậy. Nói đơn giản thay vì không muốn nói là chiếc nhẫn này thực sự không có chút xíu nào tính thẩm mỹ đi.
Con gái ai cũng thích đồ trang sức đẹp cho nên cô nàng kia không thể nào mua một chiếc nhẫn bình thường như vậy được. Với cả đây lại là chiếc nhẫn mà nàng tặng cho hắn, là nàng muốn thả thính hắn, cho nên lại càng không thể nào lấy ra một chiếc nhẫn bình thường như vậy được. Cho nên hắn liền xuy nghĩ đây có phải là nhẫn trữ vật hay không.
Nhưng rất nhanh lúc đó hắn lại cười tự giễu chính bản thân của mình, nhẫn trữ vật đây là nhẫn trữ vật a, chứ không phải là rau giá ngoài chợ muốn mua là mua muốn có là có a.
Ở một nơi tài nguyên nghèo nàn, linh khí thiếu thốn như vậy, thì tìm được một người có nhẫn trữ vật cũng đã rất khó rồi.
Mặc dù nói nguyên liệu chế tạo nhẫn trữ vật có rất nhiều ở Tam Sinh giới, nhưng tu sĩ ở Tam Sinh cũng không có ít a, không phải ai cũng có thể kiếm được nguyên liệu để chế tạo nhẫn trữ vật. Mà một nơi nghèo nàn như ở đây thì người có nhẫn trữ vật chắc cũng chỉ có viện trưởng của Hoài Nam Nhị Tinh học viện a.
Cho nên nói nhẫn trữ vật không phải muốn có là có được, mà cô nàng kia giống một người có thể có nhẫn trữ vật được hay sao.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Vô Danh vẫn không nhịn được mà quét thần thức của mình vào chiếc nhẫn này.
Và ngay khi thần thức của hắn quét qua chiếc nhẫn này một vòng thì hắn cũng đã có kết quả. Cái này là nhẫn trữ vật a, trời ơi là nhẫn trữ vật đó.
Vô Danh có chút xúc động, hai tay run run cầm lấy chiếc nhẫn trữ vật này, hắn…huhu…cuối cùng hắn cũng có một cái nhẫn trữ vật, lão thiên đúng là thương hắn không ngớt mà.
Nhưng lúc này trong đầu của Vô Danh cũng xuất hiện một dấu hỏi chấm to đùng, thân phận của cô nàng kia rốt cuộc là gì, tại sao lại có nhẫn trữ vật, nếu như vậy hậu thuẫn đằng sau nàng rốt cuộc lớn như thế nào.
Rồi Vô Danh đột nhiên lại nghĩ tới một việc, hậu thuẫn sau lưng nàng lớn như vậy thì nàng không thể nào lại không có tu vi được, tài nguyên dành cho nàng chắc chắn sẽ không thiếu.
Mặc dù nói ở Tam Sinh giới, một người muốn tu luyện được thì phải có đủ mười bốn tuổi mới có thể tu luyện, khi đó cơ thể đã phát triển hoàn toàn nên khi tu luyện sẽ không để lại hậu quả gì. Nhưng cô nàng này, thoạt nhìn tuổi cũng là bằng hắn, cho nên nàng ít nhất cũng đã phải tu luyện một năm đi, mà hậu thuẫn sau lưng của nàng lớn như vậy, không có chuyện lại không cho nàng tu luyện kia vừa đủ tuổi.
Cho nên hắn nhìn thấy nàng là một người không có tu vi chắc chắn là giả. Như vậy thực lực của nàng rốt cuộc lớn cỡ nào, và vật gì có thể che dấu tu vi của nàng thoát khỏi sự nhận biết của hắn. Hắn tu luyện là Vô Cực quyết a, cho nên không thể nói là không thể nhìn thấy tu vi của người khác. Nếu như hắn không thể nhìn thấy tu vi của người khác thì chỉ có hai vấn đề. Thứ nhất là tu vi của người đó cao hơn hắn rất nhiều, thứ hai là trên người của nàng phải có vật gì đó có thể che dấu đi tu vi của nàng.
Mà cũng còn một trường hợp nữa đó chính là cả hai trường hợp đều xuất hiện trên người của nàng.
Hôm nay chắc không bù hết 10c được, cho nên để hôm sau ra nhiều chương hơn một chút a hehe.
Mọi người đọc xong nhớ cho tác một like ủng hộ tinh thần nha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]