- Nguyệt Nhi, muội nói thật sao?? Hoài Nam Nhị Tinh học viện mở điểm khảo thí ở gần đây?? Chúng ta có thể đi báo danh sao??
Vô Danh nghe Nguyệt Nhi nói rằng Hoài Nam học viện tổ chức một cuộc khảo thí để chiêu thu học viên thì liền rất là vui mừng. Hồi nhỏ hắn từng nghe nói đến việc các Đạo gia ở Trung Quốc có thể tu luyện khiến cho tuổi thọ tăng cao, đồng thời thân thể cũng cường tráng hơn. Cho nên từ nhỏ Vô Danh đã rất thích tập võ, đặc biệt là tập nội công.
Nhưng từ trong quá trình tập luyện thì hắn cũng biết được một điều rằng, câu chuyện về các Đạo gia có thể sống lâu mấy trăm tuổi là một chuyện buồn cười cỡ nào, thực sự thì cũng chưa có ghi nhận về một Đạo gia nào có thể sống lâu như vậy cả. Tập luyện nội công có thể giúp cho bản thân khỏe mạnh hơn, ít bệnh tật hơn, còn có thể bảo vệ thân thể trong những trường hợp nguy hiểm, nhưng không thể nào có thể kéo dài thọ mệnh quá lâu. Nhưng chỉ những lợi ích từ việc tập luyện như vậy thôi thì hắn cũng đã rất vui vẻ mà tập luyện chăm chỉ rồi. Tập võ từ năm ba tuổi thân thủ của hắn cũng không phải hạng xoàng.
Bây giờ khi hắn đến thế giới này, còn được nghe Nguyệt Nhi kể về những vị tiên nhân có thể dời sơn lấp hải đã khiến cho tin tưởng hết mức rồi, bởi vì Nguyệt Nhi sẽ không bao giờ lừa hắn, và đây cũng chính là mơ ước từ nhỏ của hắn. Tin Hoài Nam học viện mở điểm khảo thí chiêu thu học viên mà Nguyệt Nhi mang tới rất đột ngột nhưng hắn cũng hết sức vui vừng đón nhận, hắn chờ ngày này đã lâu rồi.
- Đúng vậy Vô Danh ca ca. Muội không có lừa huynh đâu, Hoài Nam học viện thực sự cho những lão sư đang dạy học trong trường tới đây để chiêu thu học viên mới. Người ta đã thông cáo khắp các ngõ ngách xung quanh đây rồi.
- Cảm ơn muội đã nói cho ta biết, đây chính là ước mơ từ nhỏ của ta a...
Nguyệt Nhi nghe Vô Danh nói vậy thì liền có chút kinh ngạc nói:
- Vô Danh ca ca, huynh đã nhớ lại một chút rồi à...
Vô Danh nghe Nguyệt Nhi nói vậy thì trong lòng thầm than, nhưng hắn rất nhanh đã khéo léo trả lời:
- Ừ huynh có nhớ ra chút chuyện, đặc biệt huynh còn nhớ có một cô bé rất là thích huynh nha....
Nguyệt Nhi nghe thế liền hỏi:
- Là ai vậy??
- Là muội chứ còn ai nữa hihi...muội đúng là ngốc quá mà.
Vô Danh nói xong còn nhéo mũi Nguyệt Nhi một cái, khiến cho mũi của Nguyệt Nhi đỏ bừng lên, nhưng không phải đỏ lên vì đau mà là thẹn.
- Ca chỉ biết bắt nạt muội...
Nguyệt Nhi nũng nịu nói.
- Chụt!!
Vô Danh đột nhiên cúi người hôn vào môi Nguyệt Nhi rồi cười lớn, sau đó liền ôm lấy cây đàn mà bỏ chạy mất. Nhưng cũng không quên để lại một câu:
- Cái đó là ta thưởng cho muội.
Nguyệt Nhi bị tấn công bất ngờ khiến cho nàng đơ ra, một lúc sau mới lấy lại được tinh thần, nhỏ giọng nói:
- Vô Danh ca ca đáng ghét...
Miệng thì nói vậy nhưng môi nàng lại nhếch lên cười một cái, hiển nhiên được phần thưởng như vậy nàng cũng rất thích.
.............
Năm ngày nữa lại trôi qua, hôm nay Nguyệt Nhi và Vô Danh sẽ lên đường tới điểm khảo thí, cha của Nguyệt Nhi sẽ dẫn hai người tới điểm khảo thí.
- Vô Danh, Nguyệt Nhi, hai con xem còn có đồ gì chưa bỏ vào hành lý không, nếu như còn thiếu thì mau chuẩn bị đi, chúng ta sắp phải lên đường rồi.
Giọng nói của Trần Quang Lâm từ ngoài vọng vào trong nhà.
- Dạ.
Nguyệt Nhi nghe thấy vậy thì liền đáp lại một tiếng.
Một lúc sau Nguyệt Nhi đẩy cửa đi ra ngoài, mà cũng lúc đó thì Vô Danh ở nhà bên cạnh cũng đã đi ra. Vô Danh và Nguyệt Nhi liền đi về chỗ Trần Quang Lâm đang ngồi trên chiếc xe bò ở ngoài cổng.
Nguyệt Nhi mang theo một cái túi vải màu hồng đằng sau, còn Vô Danh thì đeo thêm trên lưng cây đàn làm từ gỗ đào lần trước, cây đàn đã được bọc một lớp vải cẩn thận bên ngoài rồi. Từ nhỏ Vô Danh đã học đàn rồi, nhưng hắn không học đàn piano như những người khác, mà hắn đặc biệt yêu thích loại đàn tranh và sáo. Cho nên khi thấy cây đàn làm từ gỗ đào này hắn đã rất thích, cũng bởi vậy mà hắn cũng có thể đàn khúc "Lạnh Lẽo" khi ở trên núi.
- Cha...
- Nhạc Phụ đại nhân...
Vô Danh và Nguyệt Nhi vừa tới thì liền chào hỏi Trần Quang Lâm. Vô Danh thì mặt dày vô sỉ hơn chút, mặc dù chưa có cưới con gái nhà người ta về làm vợ nhưng đã gọi một tiếng " Nhạc Phụ " rồi.
- Thằng nhóc này, lần sau không được gọi như vậy, cứ gọi Trần bá phụ là được rồi, đến khi nào ngươi và Nguyệt Nhi thành thân thì mới được phép gọi như vậy.
- Vâng, Nhạc Phụ đại nhân.
- Thằng nhóc này lời ta nói con không có nghe rõ sao...
- Dạ, con rõ rồi Trần bá phụ...
Trần Quang Lâm nghe vậy thì cũng gật đầu cười một cái. Nguyệt Nhi ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện thì mặt cũng đỏ bừng lên hết rồi, hai người này nói chuyện cũng chẳng chừa lại cho nàng chút mặt mũi nào cả.
Mà lúc này Hoàng Hoa cũng từ trong nhà đi ra.
- Mọi người cũng chuẩn bị đi thôi, cũng đã đến giờ xuất phát rồi.
Hoàng Hoa quay sang nhìn hai đứa trẻ rồi nói:
- Mọi thứ cần nói ta cũng đã nói hết rồi, các con đi xa nhớ bảo trọng, giữ nhìn sức khỏe, đừng để ta ở nhà phải lo lắng có biết chưa.
- Dạ, tụi con biết rồi ạ.
Nguyệt Nhi và Vô Danh đồng thanh đáp...
Rất nhanh ba người Trần Quang Lâm, Nguyệt Nhi, Vô Danh đã ngồi trên xe bò đi tới điểm khảo thí.
Ba ngày sau, thì ba người cũng đã tới nơi rồi, Trần Quang Lâm nhắc nhở Nguyệt Nhi và Vô Danh một chút rồi mới để hai người đi báo danh, còn ông thì ở lại một chỗ đợi tin của hai người.
Lúc hai người Nguyệt Nhi và Vô Danh đến điểm khảo thí thì ở đây cũng đã chật kín người rồi. Không hiểu sao năm nay Hoài Nam học viện lại chọn một nơi như vậy để chiêu thu học sinh, vì hầu như mọi năm họ đều không có để ý tới nơi chim không thèm ị này.
Quảng trường nhỏ bé, nhưng cũng đã đủ chứa hơn một ngàn người đến dự thi. Quảng trường chật chội, ồn ào, luôn có tiếng mọi người bàn tán với nhau. Bỗng một tiếng nói vang lên, trấn áp tất cả âm thành ồn ào của mọi người:
- Tất cả im lặng.
Âm thành nữ nhân phát ra một cách hùng hồn, khiến cho tất cả mọi người phải im bặt mà ngước mắt nhìn về phía đầu quảng trường kia. Ở đó có một nữ nhân mặc bộ y phục màu vàng, khí thế tỏa ra từ người nọ khiến cho mọi người cảm thấy có chút áp bách. Âm thanh của nữ nhân kia lại tiếp tục vang lên:
- Ta là Hình Hoa lão sư của Hoài Nam học viện, thay mặt học viện đến đây tổ chức khảo thí chiêu thu học sinh gia nhập vào học viện.
- Ta cũng sẽ không nói nhiều mà sẽ trực tiếp bắt đầu khảo thí. Bây giờ ta sẽ nêu nội quy khảo thí cho các ngươi biết.
Hình Hoa vừa nói vừa chỉ tay vào một quả cầu thủy tinh:
- Khi lên trên đài kiểm tra, các ngươi đặt hai bàn tay vào hai rãnh này, chiếc máy sẽ kiểm tra linh căn trong cơ thể của các người sau đó hiện thị trên quả cầu thủy tinh. Mỗi loại linh căn sẽ tương ứng với màu sắc của nó, hỏa linh căn có màu đỏ, mộc linh căn màu xanh lá, thủy linh căn màu xanh lam, kim linh căn màu vàng, thổ linh căn màu nâu, băng linh căn màu bạc, lôi linh căn màu đen, phong linh căn màu xám. Chỉ cần các ngươi có linh căn tốt, hoặc có chủ linh căn thì các ngươi đã thông qua khảo thí rồi.
- Được rồi, người đầu tiên lên đi.
Sau khi hình hoa nói xong thì từng người một bắt đầu lên kiểm tra, rất nhanh hầu như tất cả mọi người ở đây đều đã kiểm tra xong, nhưng chỉ có hơn một trăm người thông qua khảo thí mà thôi, bây giờ chỉ còn lại hai người Nguyệt Nhi và Vô Danh.
- Ai da, các ngươi nhìn a nhiều người như vậy mà cũng chỉ có hơn một trăm người thông qua, khảo thí lần này không phải dễ a, không phải ai cũng có linh căn tốt như vậy mà được nhận vào học viện.
- Khảo thì có lần nào là dễ sao, ngươi cứ nói như mình đã thử rồi vậy...
- Haizzz, chúng ta cuối cùng cũng phải trở về với cái máng lợn của mình mà thôi...
Một vài tiếng bình luận bàn tán vang lên, có thể nói kết quả lần này không được khả quan như mọi người từng nghĩ, không phải ai cũng có linh căn tốt để được nhận vào học viện.
- Người tiếp theo.
Tiếng của Hình Hoa lại vang lên. Bây giờ chỉ còn lại Nguyệt Nhi và Vô Danh cho nên Vô Danh nói:
- Muội tới trước đi ta sẽ tới sau.
- Ừ vậy muội lên trước.
Nói xong Nguyệt Nhi bước về phía tới chỗ quả cầu kia để kiểm tra linh căn. Hai bàn tay của nàng đặt vào hai rãnh kia sau đó đợi một lúc thì quả cầu thủy tinh phát sáng.
Một ánh sáng màu xám lóa mắt chiếu rọi khắp quảng trường, khiến cho mọi người đều chú ý, chỉ thấy quả cầu thủy tinh phát ra ánh sáng màu xám, xung quanh quả cầu thủy tinh còn phát ra ánh sáng chói mắt kèm theo. Mọi người nhìn vào cảnh tưởng trước mắt này mà triệt để ngây ngốc. Toàn trường cực kì yên tĩnh, không một tiếng động phát ra, đến ngay cả thở cũng không dàm thở, cái cảnh tượng trước mắt này thực sự rất là đả kích.
Từng tiếng nuốt nớc bọt ừng ực phát ra, rồi sau đó là những tiếng la thất thanh:
- Trời ơi, chúng mày chọc mù mắt tao đi, chọc mù mắt tao đi, ôi trời ạ, dĩ nhiên là hoàn mỹ phong linh căn.
- Thiên tài a, cái này...thực sự quá là đả kích đi.
- Thiên tài cái đầu ngươi, cái này phải gọi là yêu nghiệt mới đúng.
Hình Hoa lão sư cũng ngây ngốc nhìn vào cảnh tưởng trước mắt này, thật không ngờ cái địa điểm khỉ ho cò gáy mà nàng được phái tới tổ chức việc khảo thí lại có người là hoàn mỹ phong linh căn, lần này khi trở về học viện nàng nhất định sẽ được học viện khen thưởng a. Sau đó Hình Hoa cũng dần tỉnh táo lại, không nhịn được kích động nói:
- Hoàn mỹ phong linh căn, thông qua.
Vô Danh cũng không nhịn được mà mừng thầm trong lòng, hắn thực sự cũng bị kích động không thôi, hắn nghĩ mình cũng không thể thua kém nàng, lúc Nguyệt Nhi đi xuống hắn cũng lên tiếng chúc mừng.
- Người tiếp theo.
Lần này cũng đã đến lượt Vô Danh, hắn từ từ bước lên đài, rồi hai tay của hắn đặt vào trong khẽ rãnh kia, hắn nhìn quả cầu thủy tinh ở phía trước và kỳ vọng, lần này nhất định không thể kém được, phải là loại tốt, phải là loại tốt. Sau đó anh sáng từ quả cầu thủy tinh phát ra. Mọi người đều chú ý vào hắn, không biết phía sau cô nàng hoàn mỹ phong linh căn kia, thì người tiếp theo sẽ có thành tích như thế nào.
Nếu truyện có sạn thì mong mọi người thông cảm và bỏ qua nhé.
Mọi người đi qua thì hãy để lại một like ủng hộ tinh thần của tác nha....càng nhiều like thì ngày ra càng nhiều chương hơn:v
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]