Thật ra cô cũng là người từ trên trời rơi xuống chứ bộ, đâu phải chuyện gì kì lạ đâu. Nhìn từ trên đầu cô xuống, người đâu toàn trắng là trắng không. Hỏi đến cái gì cũng không biết -,-.
-----------Ngọc Viên---------------
Ngôi nhà trắng (màu trắng í) toát lên một vẻ đẹp lạ lùng. Hai bên vườn toàn là hoa hồng xanh. Chiếc xe limo từ từ tiến vào sân, hai bên đường vào còn có hàng rào trắng được phủ hoa hồng leo. Tuyết Nhi bước xuống xe, trên người vẫn mặc quần áo của bệnh viện, chân trần chạm mặt đất. Tuyết Nhi khẽ dụt lại bàn chân trắng nõn là của mình khi bị những viên sỏi chạm vào. Anh để í cô từ nãy, tiến lại bế cô lên đi thẳng vào nhà. Cô bất ngờ nhưng không dãy dụa, cứ này im cho anh bế cô vào. Cánh cửa của ngôi nhà dần dần được mở ra, những thứ chưa bao giờ được thấy. Hai mắt của cô lấp lánh, nhìn tất cả mọi thứ xung quanh mình.Cô thích nhất là cái vườn hoa kia, còn có cả một cái cây to phủ bóng mát cho cái xích đu được treo trên cành cây.
-Thiếu gia đã về.- giọng cung kính của một lão già chắc tầm 50 tuổi gì đó.
-Ừ.-đáp lại, anh ta chỉ ‘’ừ’’ lạnh một cái. Trên tay anh vẫn còn bế Tiểu Tuyết.
-Anh gì ơi?-Tiếu Tuyết khẽ gọi.
-À.. hả..
-Anh có thể bỏ Tiểu Tuyết xuống được rồi.- sau khi nghe cô nói, anh liền đặt nhẹ cô xuống, ngại đỏ mặt.
-Anh ơi…- Tiểu Tuyết lại gọi.
-Cái gì nữa.
-Tiểu Tuyết thấy anh rất đẹp trai nha. Anh tên gì vậy?
-Có thể gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-con-cua-nu-oa-than/97051/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.