Frediano dịch chuyển họ đến bên trong ngôi đền thờ hắn. Frediano đã thông báo trước với các tu sĩ vậy nên họ cũng tận tình chuẩn bị một buổi lễ chào đón hắn. Chỉ có Purity đứng đó ngây ngốc ở đó không hiểu vì sao đột nhiên lại có rất đông người đến bái lại nàng. Thật ra người họ đang bái lại không phải Purity mà là Frediano, cũng có thể xem như nàng đang hưởng ké phúc phận của hắn.
Rất lâu sau đó thì các tu sĩ mới ngẩng đầu lên, bọn họ kinh ngạc nhận ra ngay bên cạnh thần Chấp Pháp còn có một nữ nhân xa lạ. Nữ nhân này chưa từng xuất hiện trong các bức tượng điêu khắc của thần Chấp Pháp hay những bức tranh về hắn. Trong một lúc thất thần bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Purity khiến nàng bối rối nép vào lòng Frediano. Frediano cảm nhận được thân thể mềm mại đang dán sát vào người mình liền trừng mắt xuống đám người bên dưới, vậy mà bọn chúng lại dám mạo phạm Purity.
- Vô lễ!
Frediano u ám nói, cả người hắn tỏa ra hàn khí lạnh toát, dọa cho các tu sĩ sợ vỡ mật mà vội vàng cúi sát đầu xuống, gần như chóp mũi đã chạm phải mặt đất. Lần đầu Purity trông thấy bộ dạng cao lãnh này của Frediano, không chỉ có các tu sĩ mà chính nàng cũng bị doạ sợ liền đưa tay kéo lấy tay áo hắn. Frediano cúi đầu xuống, thấy Purity lắc đầu, ý muốn xin tha cho các tu sĩ thì hắn mới cho bọn họ đứng lên.
Các tu sĩ được phép đứng dậy liền vui mừng không thôi, khẽ khàng thở phào một tiếng. Sao hôm nay thần Chấp Pháp của họ còn khó tính hơn cả Ark nhỉ? Đây cũng chỉ là điều mà cái tu sĩ tự nghĩ thầm với nhau chứ chẳng ai dám nói ra. Frediano cũng không làm khó họ thêm nữa liền ra lệnh cho họ chuẩn bị bữa trưa và bồn tắm để cho Purity tắm rửa.
Dặn dò xong xuôi tất cả thì Frediano mới cho bọn họ rồi đi. Purity cũng muốn đi, nàng muốn tham quan xung quanh nơi này một lát. Frediano liền cao hứng muốn dẫn Purity đi để rồi lại bị nàng từ chối ngay. Purity vẫn còn giận Frediano, không muốn ở riêng với hắn hay nói chuyện với hắn một chút nào. Frediano lại có lý lẽ của riêng hắn:
- Đây là đền thờ của ta, dù thế nào thì nàng cũng không thể quen thuộc chỗ này hơn ta được.
- Ngài có hàng trăm cái đền thờ chứ đâu phải chỉ riêng một cái này? Ngài thật sự có thể nắm rõ được bố cục của tất cả sao?
- Đền thờ nào mà chẳng giống nhau chứ?
Purity nhìn Frediano bằng ánh mắt khó tin, nàng không thể tin được người nhiều tuổi như hắn lại không biết về việc mỗi quốc gia, mỗi nền văn hóa lại có phong tục tập quán khác nhau, ngay cả việc xây dựng đền thờ cũng khác nhau. Mặc dù cùng chịu ảnh hưởng tín ngưỡng của Frediano nhưng không đồng nghĩa với việc tất cả các đền thờ thờ phụng hắn đều được xây dựng với cùng một lối kiến trúc. Frediano bị Purity nhìn đến ngại, hắn nào có biết được trong lòng nàng hiện giờ đang nghĩ rằng hóa ra cho hắn sống mấy tỷ năm đúng thật lãng phí.
- Ta muốn đi dạo một mình, ngài không cần phải lo lắng về ta đâu! - Purity cảm thấy từ nãy đến giờ hai người đôi co với nhau thật sự rất mất thời gian bèn nói thẳng là nàng không muốn ở cùng Frediano.
Purity đã nói hết ruột gan của mình ra rồi, dù Frediano có muốn giả ngốc cũng không được. Frediano thật sự không giỏi trong việc ăn nói mà!
Cuối cùng Frediano không nói lại Purity, chỉ đành thả nàng đi. Purity lấy làm hài lòng, thong thả đi dạo xung quanh một lát. Đền thờ được xây dựng với lối kiến trúc mái vòm tròn, ngay trung tâm của mái vòm là một bức tranh ghép từ những mảnh kính vỡ, dĩ nhiên người trong tranh là Frediano. Purity nhìn thấy chỉ khẽ cười một tiếng, Frediano trong mắt nàng làm gì có dáng vẻ hùng dũng như trong bức tranh ấy. Trông Frediano có vẻ tuấn lãng đa tình hơn, khó trách ngay cả Arianwen cũng đem lòng yêu hắn. Purity càng nghĩ càng bực mình. Arianwen là hình mẫu thánh nữ hoàn hảo trong mắt Purity, không ngờ nàng lại động lòng với Frediano. Purity nhìn kiểu gì cũng cảm thấy Frediano không xứng với Arianwen. Arianwen là một tiên nữ thanh cao thoát tục, người xứng với nàng cũng phải là một người cao quý. Frediano ăn nói vụng về, hoàn toàn không biết cách dỗ dành nữ nhân, người như hắn làm sao có thể xứng với Arianwen?
Purity càng nghĩ lại càng cảm thấy mình có lý. Ngay chính bản thân Purity đã đem lòng ngưỡng mộ Frediano từ lâu, vậy mà sau khi trưởng thành, tiếp xúc nhiều với hắn lại cảm thấy tính tình của hắn nhiều chỗ rất không được. Cũng chẳng hiểu thế gian có thiếu gì nam nhân tốt mà Arianwen phải thích cái người chỗ nào cũng toàn khuyết điểm như Frediano?
Chỉ là Purity không biết có mấy ai lại được Frediano tiếp xúc gần gũi, thân thiết như nàng? Thế nên trong mắt của tất cả mọi người Frediano là một vị thần cao lãnh, không nhiễm chút bụi trần, ra dáng một bậc anh hùng lỗi lạc, lại nắm trong tay nhiều quyền lực, dễ dàng giành được chức thủ lĩnh của các vị thần. Một nam nhân vừa có tài năng, vừa có nhan sắc, vừa có quyền lực, không có nữ nhân nào là không thích một người như vậy cả. Chỉ có Purity ngây thơ không biết, chỉ lấy đức tính và hành vi của Frediano ra đánh giá mà thôi.
Purity dựa người vào cửa kính nhìn về ngọn núi phía xa, nơi đó có một cột khói bốc lên cuồn cuộn, cũng không biết là do có hỏa hoạn hay có người đang đốt lửa nấu ăn. Nhưng nếu là có hỏa hoạn thì cũng không biết có ai phát hiện ra không. Đám cháy có vẻ không lớn lắm nhưng nếu ngọn lửa lan ra thì có thể Ian đến thôn dân ở dưới chân núi, như vậy thì hết sức nguy hiểm. Đương lúc Purity đang mê man nghĩ ngợi thì có một tu sĩ đi đến chỗ nàng. Purity liền gọi tu sĩ ấy lại hỏi chút chuyện:
- Trên núi đó có người sống không?
- Bên đó là thôn Trầm Ngư, theo như ta biết thì không có ai sống ở trên núi cả.
- Thôn Trầm Ngư? - Purity nghe đến cái tên này hai mắt liền sáng rực.
Purity nhún gối xem như cảm ơn vị tu sĩ nọ rồi xách váy lên, chạy thẳng một đường ra cửa. Frediano nhìn thấy cảnh này liền bị dọa sợ, còn tưởng rằng Purity đang định bỏ trốn bèn đuổi theo.
-
Purity chạy một lúc cũng mệt bèn đi chậm lại, Frediano liền nhân cơ hội này tiếp cận, cố gắng thuyết phục nàng ở lại. Purity chỉ cười với Frediano rồi nói:
Ngài không cần lo lắng việc ta chạy trốn, ta chỉ muốn đi gặp một người bạn thôi.
Nàng có bạn ở Nhân giới sao? - Frediano nói, trên mặt hắn còn viết rõ hai chữ không tin.
Purity lại rất kiên nhẫn thuyết phục Frediano rằng nàng thật sự có bạn ở đây. Purity dùng hết tâm huyết để giải thích cho Frediano hiểu nhưng hắn nhất quyết không tin nàng dù chỉ một lời. Purity bực bội bèn nói:
Ngài thích bám theo ta thì cứ bám theo đi. Đến lúc gặp được bạn ta rồi thì ngài phải thành tâm xin lỗi ta một tiếng!
Hai người cứ như thế một trước một sau đi lên núi. Frediano phía sau cố gắng tìm cách trò chuyện với Purity nhưng nàng không thèm mở miệng nói ra một chữ. Vậy mà Frediano vẫn kiên trì cố gắng trò chuyện với Purity.
Đường núi vừa ngoằn ngoèo vừa dốc. Frediano chỉ lo tìm cách thu hút sự chú ý của Purity, nào có để ý đến dưới chân? Thế là Frediano vấp ngã nằm sấp trên mặt đất, không phải đau đớn mà sự cười nhạo của Purity khiến hắn không muốn đứng dậy đối mặt với nàng một chút nào. Purity thấy Frediano ngã còn cười đến sảng khoái. Tiểu nha đầu này hoàn toàn không để Frediano vào mắt.
Purity cười cợt thỏa thích rồi thì cũng đỡ Frediano đứng dậy. Trong bộ dạng Frediano khó coi thế này, Purity cũng chỉ có thể cười cho qua chuyện.
- Bạn của nàng rốt cuộc là hổ dữ hay gấu nâu? - Frediano hỏi một câu mang đầy ý mỉa mai.
Purity nghe vậy liền bĩu môi đáp:
- Dĩ nhiên là người rồi! Hơn nữa còn là một nam nhân rất anh tuấn.
Người đó không chỉ là nam nhân hơn nữa còn rất anh tuấn? Chỉ một câu nói của Purity đã thành công lấy hết sự chú ý của Frediano. Mà thật ra Purity cũng đâu có nói dối! Hiện giờ, sau khi được Purity chăm sóc thì Marcus quả thật đã quay lại bộ dạng khôi ngô, tuấn tú. Chỉ là Purity không phát hiện ra chỉ với một câu nói, nàng đã khiến gương mặt tươi cười của ai đó trở nên đen kịt hơn cả mây đen ngày giông bão. Mặc dù chưa gặp người bạn đó của Purity nhưng Frediano lại khẳng định chắc nịch trong lòng người này chắc chắn không phải người tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]