Hypatia sẽ chết vì chất độc này nếu như đứa bé trong bụng không cứu nàng. Phải! Đứa bé này đã hấp thụ toàn bộ chất độc đó để bảo vệ mẹ nó. Chỉ đáng tiếc là không một ai trên thế gian này có thể biết về sự hi sinh của nó. Một sự hi sinh thầm lặng, không cần đền đáp. Vì sự hi sinh ấy xuất phát từ tình yêu của một người con dành cho mẹ của mình.
- Dùng sức đi nữ thần! Đầu của đứa bé ra rồi! - Bà đỡ thúc giục Hypatia, có một điều khiến bà thắc mắc. Rõ ràng cái thai phát triển bình thường, mọi thứ bình thường, tại sao lại sinh non thế này?
- Ra rồi. - Bà đỡ vui mừng lau người cho đứa bé, nhưng thật kì lạ, đứa bé không khóc.
Hypatia cả người đầy mồ hôi, ánh mắt mệt mỏi cùng đôi môi khô khốc. Dù đã mệt lả nhưng nàng vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra có điều kì lạ.
- Tại sao nó lại không khóc. Có chuyện gì vậy!?
- Bẩm nữ thần Hypatia, thần sẽ cố hết sức.
Bà đỡ vỗ vào mông đứa trẻ, cố gắng để nó khóc. Không được! Bà chỉ đành chuyển sang chà xát lòng bàn chân nhưng vẫn không được. Gương mặt đứa bé ngày một tím tái. Đôi bàn tay run rẩy, bà đỡ kiểm tra hơi thở của đứa bé.
- Thế nào rồi? Con của ta bị làm sao vậy?
Bà đỡ vội vàng quỳ xuống, cố gắng lựa chọn từ ngữ để Hypatia không kích động:
- Bẩm nữ thần Hypatia, đứa bé này... không có duyên với người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-con-bi-ghet-bo/3586670/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.