Sáng hôm sau, một ngày mới nữa lại bắt đầu bao phủ khắp nước Anh.
Ánh bình minh mùa thu chiếu nhẹ đến những tán lá cây của một khu rừng phía rất xa, thành phố T phồn hoa lại tấp nập xe cộ người đi...
Những ánh đèn đường dần tắt trong một căn phòng thượng hạn trên cao của khu nhà nghỉ cao ắp, ánh sáng dần chiếu qua khung cửa sổ kính trong suốt qua lớp rèm mỏng màu trắng tinh sang trọng, đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo lại, hàng lông mi dài cũng khẽ lay động theo, thân hình kiều diễm trắng như ngọc trần trụi đang nằm ở giữa của một chiếu giường ánh bạc tạo nên một hình ảnh đốt mắt người nhìn.
Lục Kiều Hân khẽ duỗi đôi trân thẳng tắp của mình, cơ khẽ cựa nhưng có vẻ khá khó khăn, ánh sáng ngày càng rõ hơn, lộ ra trên tấm thân cô là những trái dâu đỏ trót còn vương khắp thân lên đến cổ là phần nhiều.
Đột nhiên cô giật mình choàng tỉnh dậy như vừa trải qua một cơn ác mộng dài, nhiều lọn tóc xoăn có nếp giờ đã rối tung rối mù, hai tay cô bây giờ non nớt trống xuống đệm để ngồi dậy, khuôn mặt nhăn nhó vì lần cử động khá mạnh, mình mẩy lẫn hạ thân đau buốt.
Cái quái gì thế này! Cô không thể tin nổi vào mắt mình nữa rồi, lông mày cô nhíu lại nhìn thân thể không còn mảnh vải che thân của mình cùng với nhiều vết tích chỉ muốn khóc thét lên đã có chuyện gì gì sảy ra mà cô lại có thể sảy ra nông nỗi như bây giờ, thân thể cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-co-truong-ve-lam-vi-hon-the/233570/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.