Lâm Hạo thấy vậy niềm vui lộ rõ, Lục Phu nhân và Lâm Phu nhân ánh mắt nham hiểm nhìn nhau...không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, thì ra mục đích đưa con theo là về chuyện này.
Ở đây là một cung điện rộng lớn xa hoa với nhiều cây cột màu bạc trắng to lớn và rất cao, những chiếc bàn ăn uống được sắp đặt cách xa nhau nhưng rất đều hàng. Ở trên phía trên là một chiếc bàn tiệc cao to nhất cũng là tâm điểm khi đứng trong bữa tiệc nhìn vào.
Một ông thống đốc nhìn vẫn đang còn phong độ và trẻ nhưng tuổi đã 70 tuổi rồi, ông ta đi lên ngồi ở trước bàn lớn, mái tóc có vài phần ngả màu theo thời gian, trong một bộ âu phục ông ta nhẹ đứng lên thông báo và nói đôi ba lời với mọi người.
Mọi người bây giờ đều chú ý lên bàn tiệc lớn kia làm tâm điểm.
- "Xin chào mọi người. Tôi, là Dương Tiêu Hồng cũng là vị thống đốc mà mọi người thường hay xưng danh, hôm nay là sinh thần tuổi 70 của tôi, tôi rất vui vì có nhiều vị khách quý và nhiều quý vị đều đến buổi sinh thần, cảm ơn mọi người rất nhiều"
Sau lời nói mà ông ta nói xong liền hơi cúi đầu với mọi người thể hiện sự kính trọng khách, ở phía dưới tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên.
Bữa tiệc bắt đầu diễn ra với bao nhiêu lời chúc
- " Lục Kiều Hân hai chúng ta qua bên kia ăn gì đó đi"
Lâm Hạo chủ động mời cô, Lục Kiều Hân lắc đầu từ chối.
- "Tôi Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-co-truong-ve-lam-vi-hon-the/1001276/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.