Nhàn phi lúc ấy trông thấy Vu Sơ Hồng đang ôm Vu Khê Bạch ngồi trên đùi mình, Vu Khê Bạch cúi cúi đầu, Vu Sơ Hồng tựa hồ đang kề bên tai hắn thủ thỉ, không khi giữa hai người có chút quỷ dị.
Nhàn phi cúi đầu hành lễ, nhẹ nhàng nói: "Thần thiếp bái kiến bệ hạ."
Nàng chưa từng nghĩ phụ tử hai người này lại ở chung với nhau lâu đến vậy, nếu trước đây Đại hoàng tử còn nhỏ thì không sao, nhưng bây giờ nó đã lớn ngần này, nhưng bệ hạ cứ mãi xem nó như đứa trẻ lên ba mà âu yếm trong lòng, thật có chút kỳ quái. Tuy rằng Đại hoàng tử là một đứa ngốc, tâm trí chỉ như trẻ con lên ba lên bốn, nhưng dù sao ôm một đứa nhỏ cũng không kỳ lạ bằng ôm Đại hoàng tử nay đã tròn mười sáu tuổi.
May sao nó chính là thân tử của Hoàng Thượng, nếu không phải... Nhàn phi nàng đến nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.
Tất cả mọi người trong cung đều biết, Vu Khê Bạch chính là nghịch lân* của Vu Sơ Hồng, mấy năm trước đám nô tài trong cung thừa dịp Vu Sơ Hồng không có ở trong cung, cố ý trêu chọc Đại hoàng tử ngốc nghếch một phen, sau đó không biết ai bẩm báo lại cho Vu Sơ Hồng, từ đó không còn ai thấy đám nô tài đó nữa.
*nghịch lân: cái vảy ngược của rồng, chạm vào liền khiến cho nó nổi cơn thịnh nộ
Mặc dù cảm thấy cảnh tượng trước mắt có gì đó kỳ quái, nhưng Nhàn phi cũng không dám lắm lời.
Vu Sơ Hồng giương mắt nhìn Nhàn phi vẫn còn quỳ ở dưới hành lễ, y cũng không vội vàng để nàng đứng dậy, chỉ mở miệng hỏi: "Nhàn phi đến ngự thư phòng tìm trẫm có việc gì?"
Nhàn phi cúi đầu đáp: "Mấy ngày nữa là buổi tuyển tú, thần thiếp đến đây để hỏi xem liệu hôm ấy Hoàng Thượng có thời gian đến xem thử không?"
Từ trước đến giờ chuyện này đều do nàng ta quyết định, không cần phải hỏi qua ý kiến của Vu Sơ Hồng. Nếu không phải linh tính được có Tống Tử Nhan, nàng cũng không cần phải đến đây hỏi ý Hoàng Thượng.
Nàng có thể nắm giữ quyền hành lục cung nhiều năm như vậy, tuyệt đối không phải bởi vì nàng là mẫu phi của Vu Văn Uyên mà vì nàng là người hành sự cẩn trọng, được Vu Sơ Hồng hết mực tín nhiệm.
Dựa theo tính cách của Nhàn phi, chắc chắn sẽ ra tay đưa Tống Tử Nhan rời khỏi kinh thành, nhưng bây giờ cảm giác được Hoàng Thượng đối với nàng ta có chút để tâm nên mới không dám làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy.
Nếu vậy không bằng hỏi Vu Sơ Hồng một câu thăm dò, nếu đoán được tâm ý của người, thì nàng sẽ dễ tính đường đi nước bước tiếp theo.
Nghe Nhàn phi nhắc đến việc tuyển tú, Vu Sơ Hồng đột nhiên ngầng đầu liếc nhìn thiếu niên đang ngồi trong lòng mình, hắn mở mắt tròn xoe, bên trong ẩn chứa sự ngây ngô, giống như không hề biết được y cùng Nhàn phi đang nói đến chuyện gì.
Nếu có thể lợi dụng Tống Tử Nhan thì thật tốt, đứa nhỏ ngốc trước mắt này chắc chắn sẽ mắc câu thôi.
Vu Sơ Hồng bận bịu chính sự đến quên luôn ngày tháng, tính thử cũng hơn mười ngày nữa mới đến, hôm đó hắn cũng không bận việc gì, nhân tiện nói: "Hôm đó trẫm ghé qua xem không phiền nàng chứ?"
Nàng đáp: "Thần thiếp đã biết."
Nàng cúi đầu, trong lòng có một loại cảm xúc khó tả, nàng nói bệ hạ nếu không có việc gì thì người cứ đến Phất Hà cung, còn cố ý hỏi một câu về Tống Tử Nhan, hiện tại nàng phải tính toán kế hoạch cho ngày tuyển tú hôm đó để mang đến chút bất ngờ cho mấy cô nương tham gia tuyển chọn.
Vu Sơ Hồng vuốt mái tóc đen dài của Bạch Hi Vũ, hướng Nhàn phi hỏi: "Còn có chuyện gì nữa không? Nếu không thì nàng cứ lui về đi."
"Vâng, thần thiếp cáo lui."
Nhàn phi mím môi, nhìn thoáng qua phụ tử hai người, sau đó liền lui xuống. Sủng ái của bậc đế vương nàng đã không còn hi vọng từ rất nhiều năm trước, điều nàng hiện tại có thể làm chính là đem Vu Văn Uyên đặt lên vị trí Thái tử. Văn Uyên tuy đối với nàng không gần gũi, nhưng dù sao cũng coi là mẫu tử, nàng phải có trách nhiệm với nó.
Đợi đến ngày Văn Uyên được thượng vị, nó tuyệt đối sẽ không bạc đãi với nàng.
Sau khi Nhàn phi rời đi, Vu Sơ Hồng nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Hi Vũ, hỏi: "Tiểu Bạch đang nghĩ chuyện gì vậy?"
Ta có thể nghĩ được chuyện gì? Bạch Hi Vũ đang rất hoang mang, hắn đến thế giới này là để tặng vòng hào quang cho nhân vật chính, mà đến giờ đã mười mấy năm vẫn chưa nhìn thấy nữ chính xuất hiện. Việc Vu Sơ Hồng đồng ý đến buổi tuyển tú làm cho hắn kích động một phen, nhưng khi kích động qua đi, Bạch Hi Vũ lại đâm ra lo sợ một khả năng khác xảy ra, Vu Sơ Hồng sẽ không lợi dụng buổi tuyển tú mà chọn ra Hoàng tử phi cho hắn chứ?
"Con muốn ngủ..." Bạch Hi Vũ híp mắt, ngáp dài một hơi, hiện tại mới qua buổi trưa, ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ hắt vào phòng, có câu: rượu đủ cơm no sinh dâm dục, mà hắn thì có thể nảy sinh dâm dục cái gì chứ, chỉ có thể đi ngủ cho qua ngày thôi.
Vu Sơ Hồng mỉm cười hỏi hắn: "Buổi sáng mấy giờ dậy? Sao bây giờ còn muốn ngủ?"
Buổi sáng hắn dậy rất trễ, mặt trời lên cao cũng không gây trở ngại hắn an giấc.
Hắn bĩu môi, vẻ mặt làm bộ như đang bị bắt nạt, nếu như Vu Sơ Hồng không đáp ứng cho hắn, chắc chắn hắn sẽ khóc quấy một trận.
Nhìn bộ dáng giận dỗi đáng yêu này của hắn, Vu Sơ Hồng càng muốn bắt nạt thêm chút nữa, nhưng lý trí của y đã kiềm chế được, y buông hắn ra, cầm lấy tấu chương đặt trên bàn, nói với Bạch Hi Vũ đứng ở bên cạnh: "Con ở đây chơi thêm chút nữa, phụ hoàng xem xong tấu chương này sẽ cùng con hồi cung."
"Vâng ạ." Bạch Hi Vũ cúi đầu có chút mất hứng.
Vu Sơ Hồng cười một tiếng, vươn tay vỗ mông hắn.
Bạch Hi Vũ cả người cứng đờ, lại nghe Vu Sơ Hồng nói: "Nghe lời, phụ hoàng xem xong ngay đây, hồi cung sẽ cho con xem Tiểu Tiểu Bạch."
Tiểu Tiểu Bạch là một con mèo trắng được hai tháng, đôi mắt nó màu xanh lam, lông mao trên người vừa dài vừa mềm, nghe Vu Sơ Hồng gọi cái tên này, hắn liền cảm thấy thẹn thùng.
Tiểu Tiểu Bạch, nó...
(Tiểu Bạch = Bạch Hi Vũ, còn Tiểu Tiểu Bạch = JJ của Bạch Hi Vũ =))) cùng tên với con mèo)
Đến cuối cùng, Bạch Hi Vũ vẫn không thể đợi được Vu Sơ Hồng, hắn cứ ngồi nghịch miếng ngọc bội đeo trên người y, đến khi khép lại tấu chương, nhìn sang bên cạnh thì đã thấy Bạch Hi Vũ đang kê gối nằm trên nền nhà ngủ.
Cái gối đó được làm lúc Bạch Hi Vũ còn nhỏ, Vu Sơ Hồng đặc biệt thích để hắn đến thư phòng chơi cùng mình, nhìn hắn một bên chơi đùa, y một bên phê duyệt tấu chương liền cảm thấy không chút mệt mỏi. Bây giờ nhìn hắn trong dáng vẻ thiếu niên gối đầu ngủ như thế, y chợt nhớ về quá khứ, tư vị ngọt ngào thấu tâm can.
Vu Sơ Hồng lấy cái chăn đắp lên người Bạch Hi Vũ, y đưa tay sờ sờ hai má của hắn rồi thở dài một tiếng, quay đầu nhìn bản tấu chương trên bàn, y cười nhẹ, xem ra không còn tâm tình mà xem tấu chương nữa rồi.
————
Nháy mắt đã qua hơn mười ngày.
Ngày tuyển tú trời không gió, sắc trời quang đãng, hơn trăm nàng danh môn tú nữ đứng ở trong ngự hoa viên, bởi vì biết được hôm nay có Hoàng Thượng đến, các nàng ai ai cũng ra sức trang điểm thật đẹp, thật tinh tế, hy vọng có thể được Hoàng Thượng liếc mắt nhìn một cái.
Bạch Hi Vũ ngồi bên cạnh Vu Sơ Hồng, cúi đầu nhìn cây cỏ dưới chân, bây giờ đang vào tiết viên trung, cây cỏ dần khô héo, xung quanh chỉ còn mấy cây tùng là tươi tốt sừng sững.
Bạch Hi Vũ chỉ cúi ngắm nhìn cỏ cây không nói câu nào.
Đám phi tần nhìn Bạch Hi Vũ lòng nảy sinh kỳ quái, Hoàng Thượng đến xem tuyển tú mang theo Đại hoàng tử ngốc nghếch này theo làm gì, nhưng nhìn thấy thái độ của Hoàng Thượng dành cho hắn, ai cũng không dám hó hé nửa lời.
Ở phía dưới trong đám tú nữ cũng có người trộm nghị luận vài câu, dù sao nhân buổi tuyển tú hôm nay, hiếm thấy Hoàng Thượng ngồi bên cạnh một nam tử.
"Nam tử bên cạnh Hoàng Thượng là ai vậy?"
"Chắc là Đại hoàng tử."
"Đại hoàng tử?"
"Ừ, cái người mà sinh ra đã bị ngốc ấy."
"Hoàng thượng không phải thuận tiện nhân hôm nay tuyển luôn Hoảng tử phi chứ?"
"Cái này ta cũng không biết, nhưng mà tính đến nay Đại hoàng tử đã được mười sáu, cũng nên tuyển phi rồi."
......
Đại hoàng tử ở phía trước bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa nhìn đã thấy ngốc nghếch, mà Hoàng Thượng lại tự tay lột vỏ quýt đút đến tận miệng của hắn.
Đám phi tần hậu cung nhìn một màn cưng chiều như vậy ai nấy đều ghen tị, đến khăn tay cũng bị nắm đến nhăn nhúm, nhưng trên mặt lại cố nặn ra nụ cười yêu kiều. Đám tú nữ phía dưới cũng không có cảm tưởng gì, chỉ hy vọng hôm nay đừng bị chọn làm Hoàng tử phi cho Đại Hoàng tử.
Tống Tử Nhan nhìn thấy bộ dáng này của Bạch Hi Vũ, trong lòng lại khá bình tĩnh. Nàng chỉ có chút tiếc hận, thật sự tiếc cho tướng mạo này của Đại Hoàng tử, nếu không cũng không biết được có bao nhiêu cô nương thất hồn lạc phách.
Cầm trong tay múi quýt đưa đến bên miệng Bạch Hi Vũ, Vu Sơ Hồng phất phất tay, nói với Nhàn phi: "Bắt đầu đi."
Một đám tú nữ tiến về phía trước, thái giám đứng bên giới thiệu thân phận gia thế của từng người, Vu Sơ Hồng từ đầu đến cuối cũng không thèm liếc nhìn các nàng, cứ mãi nhỏ giọng bên tai Bạch Hi Vũ nói gì đó, phi tần ngồi xung quanh cũng chỉ biết thở dài nhẹ nhõm.
Cho đến khi đến phiên của Tống Tử Nhan bước lên, Vu Sơ Hồng ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mắt, mở miệng hỏi: "Tống Tử Nhan?"
"Dạ."
"Ngẩng đầu lên."
Hôm nay nàng trang điểm rất tỉ mỉ, nhưng vẫn khó che đậy vẻ đẹp khuynh thành thường ngày.
Các phi tần đều nhìn chằm chằm nàng, hận không thể dùng ánh mắt sắc lạnh đâm thủng khuôn mặt xinh đẹp kia, Tống Tử Nhan không hề kinh sợ, chỉ từ từ ngẩng đầu, ánh mắt không phải bởi vì diện kiến thánh nhân mà khiếp sợ.
"Lưu lại đi." Vu Sơ Hồng thản nhiên nói.
Lời này của hắn vừa nói ra, đám phi tần đều hiện lên vẻ kinh sợ, Hoàng Thượng trước giờ chưa từng có tiền lệ tự mình lựa chọn tú nữ, hôm nay lại chọn trúng cô ta, nhất định là họa lớn.
Bạch Hi Vũ nghe thấy Vu Sơ Hồng nói vậy liền cao hứng, khi nhìn đến các vị phi tần đang ghen tức với Tống Tử Nhan lại càng thêm khoái chí, chuyện này chính là bắt đầu cho những tháng ngày đối mặt với nguy hiểm trong cung của nàng.
Gặp nguy hiểm thì càng tốt a! Có nguy hiểm cậu mới có cơ hội đưa vòng hào quang cho nữ chính. Nội dung của vở kịch này trước giờ đã quá nhàm chán rồi, lần này hắn có thể nắm chắc được nội dung vở kịch trong tay. Hiện tại thân phận của hắn đã được an bài, cả hoàng cung này mặc cậu sắp xếp, bằng không, sau khi thế giới này kết thúc, cậu chỉ có thể mang bộ mặt xám xịt mà quay về Tổng bộ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]