Tin tức này tựa như một cơn gió lốc, chưa đến nửa ngày đã truyền đi khắp cả hậu cung. Các phi tần trong hậu cung đại đa số nghe xong liền ôm một thái độ vui sướng khi thấy người gặp họa. Vu Sơ Hồng lúc trước rất ít khi đặt chân đến hậu cung, vậy mà từ sau khi Vu Khê Bạch Sinh ra, chúng phi tần lại càng thêm khó gặp Vu Sơ Hồng. Bọn họ đều hận Vu Khê Bạch đến nghiến răng nghiến lợi, mỗi lần chịu uất ức đã xé rách không ít khăn mùi soa.
Hiện tại Vu Khê Bạch trở nên điên điên dại dại, quả là tin động trời, Hoàng Thượng cho dù bây giờ chỉ có thể giữ lại một phần thương hại đối với tiểu hoàng tử này, nhưng dù gì cũng là một tên ngốc, chút sủng ái có thể duy trì được bao lâu cơ chứ?
Nhưng kỳ quái chính là Hoàng Thượng hôm đó không hề nổi giận với đám cung nhân ở Thịnh Hòa Cung. Có người lén phỏng đoán tình cảm của Vu Sơ Hồng đối với vị hoàng tử này e rằng chưa tới một nửa là xuất phát từ thật lòng, sự sủng ái mà y biểu hiện ra ngoài bất quá chỉ là muốn đem tiểu hoàng tử treo ở đầu sóng ngọn gió, làm con mồi cho những kẻ không biết kiềm chế bản thân.
Bạch Hi Vũ nằm đung đưa trên giường, cứ một chốc lại gọi a a, một chốc lại phì phì nước bọt, hắn cùng với đám phi tần trong hậu cung ai cũng biết tên Hoàng đế Vu Sơ Hồng này cho dù có sắp băng hà đi chăng nữa cũng không thể suốt ngày trông coi một tên hoàng tử ngu dại, y mặc dù lúc đầu có mang tâm tư sẽ đem cơ nghiệp của tổ tông truyền cho Vu Khê Bạch, nhưng hiện tại khẳng định là đã vứt bỏ ý tưởng này.
Bạch Hi Vũ cũng phân tích một hồi, Vu Sơ Hồng đối với tiểu hoàng tử có chút thiên vị, cũng có thể bởi vì hắn là đứa con đầu tiên của y. Hiện tại đứa nhỏ này không có biện pháp nào kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, Vu Sơ Hồng sau này nếu muốn liền có thể chăm ghé Hậu cung, sau đó đợi một thời gian sau càng nhiều hoàng tử công chúa được sinh ra, chắc chắn sẽ không còn màng gì đến tiểu hoàng tử ngu muội kia nữa.
Vu Sơ Hồng cũng không thể vĩnh viễn cho hắn ở lại Thịnh Hòa cung. Đợi khi hắn được chuyển ra ngoài, qua khoảng mấy năm nữa, hắn lại giả vờ đập đầu xuống đất một cái là coi như đầu óc có thể khôi phục như bình thường. Lúc đó hắn cùng với Vu Sơ Hồng cách nhau lâu rồi, tình cảm cũng tự nhiên mà phai nhạt.
Bạch Hi Vũ nghĩ kế hoạch này tính ra cũng không tồi, nhưng để có thể thực hiện được thì cần phải có một điều kiện, đó chính là Vu Sơ Hồng chắc chắn phải là một nam chính có đầu óc bình thường.
Bạch Hi Vũ đã trải qua hơn tám tháng trong cái nội dung vở kịch bệnh trĩ này, còn ngây thơ chờ đợi một ngày nào đó nữ chính Tống Tử Nhan sẽ xuất hiện, Vu Sơ Hồng từ một con người lãnh khốc vô tình sẽ biến thành một đế vương ôn nhu, bá đạo, khuynh tẫn thiên hạ. Nhưng trở về với thực tại, quên đi, đại não của Bạch Hi Vũ còn chưa phát triển hoàn thiện nên cũng không thể suy tính thấu đáo.
Vu Sơ Hồng vừa lúc tiến vào đã thấy Bạch Hi Vũ nằm trên trường một bên đung đưa một bên chảy ra một đống nước bọt miệng lại còn phun phì phì, y cầm khăn lau khô khóe miệng của Bạch Hi Vũ, thở dài: "Con thật là..."
Thật là làm sao, đến cả Vu Sơ Hồng cũng không biết dùng từ nào để diễn tả. Y không hề ghét bỏ bộ dáng này của Bạch Hi Vũ, bởi vì cho dù hắn có thế nào, thì y vẫn bảo trì sơ tâm của mình, luôn ở bên cạnh chăm sóc cho hắn. Huống hồ hiện tại trong lòng Bạch Hi Vũ đang suy tính cái gì, Vu Sơ Hồng cũng biết rất rõ.
Thu khăn lại, Vu Sơ Hồng cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán Bạch Hi Vũ, hành động không mang theo một tia suồng sã nào, đứng đắn đến mức không thể đứng đắn hơn.
Bạch Hi Vũ tự mình lý giải rằng đó chỉ là một nụ hôn từ biệt, hắn cảm nhận được đã đến lúc y vứt bỏ mình, hắn cảm thấy như đã bỏ được một cục đá lớn ở trong lòng, lúc này chỉ hận không thể nhảy dựng lên mà xoay múa hai vòng.
Vu Sơ Hồng thấy Bạch Hi Vũ chảy càng nhiều nước miếng đến là vui vẻ, liền biết trong lòng hắn khẳng định là đang suy tính âm mưu gì đây, nhưng cũng hề gì, khoảng thời gian chờ hắn lớn kên vẫn còn dài, lần này y tuyệt đối sẽ không thả cho hắn đi.
Y lại mang khăn tay của mình ra lau lau khóe miệng cho Bạch hi Vũ.
Nháy mắt đã tám năm trôi qua, dựa theo nội dung phát triển của vở kịch, lúc này đứa nhỏ của Vu Sơ Hồng đã lớn đến độ tự ngồi kiệu được rồi.
Trong hậu cung từ tám năm trước sau khi Vu Khê Bạch được sinh ra, cũng không thấy truyền ra tin vị phi tần nào có thai, cho dù hoàng tử duy nhất của Vu Sơ Hồng đùng một tên nhóc ngu đần, y cũng không có ý định có thêm hoàng tử.
Hậu cung ai cũng nhất trí cho rằng Hoàng thượng chắc chắn bị điên rồi, lúc trước Tiên đế đối với bệ hạ ngày nào cũng khuyên can mấy lần, nhưng Vu Sơ Hồng một mực duy trì chính sách "ba không": ta không nghe, ta không biết, ta không quan tâm.
Mà đối với các vị đại thần liều chết khuyên can, Vu Sơ Hồng vẫn giữ thái độ các ngươi muốn gì thì làm, y đều bàng quan, không hề hỏi lấy một câu. Cuối cùng, các vị đại thần cũng bất đắc dĩ, không muốn quản chuyện này nữa.
Mùa đông tám năm trước Vu Sơ Hồng cũng dùng hành động mà nói với Bạch Hi Vũ rằng là y đã tính cả rồi, sau đó chỉ nhẹ nhàng hôn hắn một cái, cũng không biết có phải là nụ hôn cáo biệt hay không.
Hơn nữa bởi vì Vu Khê Bạch sinh ra duyên cớ không tốt cho lắm, Vu Sơ Hồng càng có cái cớ đi đến đâu đều mang theo hắn, việc này cũng thuận tiện làm cho Bạch Hi Vũ trong tám năm qua không giờ khắc nào là không phải giả ngốc.
Bạch Hi Vũ ngồi bệt xuống sàn cắn cắn móng tay, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Vu Sơ Hồng đang bàn quốc sự với Thừa tướng, có lẽ bởi vì hắn là một đứa trẻ ngờ nghệch nên trước giờ khi bàn chuyện quốc gia đại sự Vu Sơ Hồng chưa từng kiêng dè khi có hắn bên cạnh.
Bàn quốc sự với Vu Sơ Hồng xong, nhìn sang bên cạnh thấy đúng lúc Bạch Hi Vũ đang ngồi cắn móng tay, hắn do dự mãi mới mở miệng nói: "Bệ hạ, đại hoàng tử điện hạ bây giờ cũng đã tám tuổi rồi, người cũng không nên quan tâm quá, cũng nên để đại hoàng tử dọn ra khỏi Thịnh Hòa cung rồi."
"Tiểu Bạch dọn ra ngoài trẫm sẽ không yên lòng." Vu Sơ Hồng nhìn thoáng qua Bạch Hi Vũ đang ngồi gặm ngón tay, y nói tiếp: "Hơn nữa, Thừa tướng ngươi quản được nhiều chuyện quá rồi."
Thừa tướng vội vàng cúi người hành lễ: "Là vi thần lỡ lời."
"Thừa tướng lui ra đi."
"Vâng."
Đợi Thừa tướng rời đi, Vu Sơ Hồng đứng dậy đi đến bên Bạch Hi Vũ ngồi xuống.
"Phụ hoàng phụ hoàng...." Thấy Vụ Sơ Hồng ngồi xuống trước mặt mình, Bạch Hi Vũ một bàn tay nhỏ vẫn đang đặt trong miệng, cái tay còn lại thì không ngừng với về phía Vu Sơ Hồng, miệng kêu lên: "Ôm ôm..."
Thật ra Bạch Hi Vũ cũng không thích lúc nào cũng quấn quýt bên y, nhưng dù sao tám năm ròng đều là Vu Sơ Hồng tự mình nuôi nấng hắn, từ những việc nhỏ như thay tã, bón cơm... đều y tự mình làm, rất nhẫn nhục chịu khó, những chuyện Bạch Hi Vũ thỉnh cầu y đều đáp ứng.
Bạch Hi Vũ nếu không có nguyên do mà trở mặt, như vậy thì hắn quá đáng quá rồi..
"Đã lớn như vậy rồi còn cắn ngón tay, con không thấy xấu hổ à?" Vu Sơ Hồng véo chóp mũi nhỏ của Bạch Hi Vũ, đem mấy ngón tay trong miệng hắn lôi ra, sau đó cầm khăn tay lau khô, cả quá trình đều mang theo ánh cười sủng nịch, không có nửa điểm không kiên nhẫn.
Cho dù làm một đứa trẻ ngốc cũng phải có quá trình trưởng thành, tỉ như hiện tại Bạch Hi Vũ sẽ không chảy nước miếng nữa, bây giờ chỉ biến thành gặm ngón tay, hắn tính toán đợi đến năm mười bốn, mười lăm tuổi sẽ đem hết đống tất xấu này bỏ đi, làm cho vẻ bề ngoài của bản thân trở nên giống người bình thường một chút.
Về khi nào thì khôi phục lại... chờ Tống Tử Nhan xuất hiện rồi tính sau, bằng không thi với một hoàng tử được nuôi nấng, cưng nhiều từ nhỏ, phải như thế nào mới có thể vì một nữ tử mới gặp vài lần mà đánh cược tính mạng của mình?
Trong nội dung vở kịch, Vu Khê Bạch lúc ấy nguyện vì Tống Tử Nhân mà hiến thân, điều này là xuất phát từ tấm lòng ái mộ đối với nàng, mà về phương diện khác cũng bởi vì hắn đối với chốn hoàng cung này luôn cảm thấy tuyệt vọng, ngoại trừ Tống Tử Nhan ra không một ai quan tâm đến hắn, cũng không có người nào nguyện hy sinh để bảo vệ cho hắn.
Nhưng hiện tại có chút không tương đồng với nội dung định sẵn, trong cung ai cũng có quyền được oán giận bản thân không được quan tâm, không nhận được sủng ái, nhưng Vu Khê Bạch thì không, Vu Sơ Hồng đã dành cho hắn tất cả sự sủng ái của cả cái hậu cung này.
Nói thật, gặp trường hợp thế giới không theo nội dung kịch bản này, Bạch Hi Vũ gặp riết liền quen, xem như tăng thêm kinh nghiệm và kiến thức.
Bạch Hi Vũ dang hai cánh tay, hướng về phía Vu Sơ Hồng kêu: "Phụ hoàng ôm con, ôm ôm..."
"Đã lớn như vậy, còn đòi ta ôm!" Ngoài miệng tuy là trách cứ, nhưng Vu Sơ Hồng vẫn bế Bạch Hi Vũ lên.
Vu Sơ Hồng y thậm chí cũng có lúc nghĩ có thể chăm sóc Bạch Hi Vũ cả đời như vậy cũng tốt, hắn sẽ mãi quấn quýt bên y, dính lấy người y, không cần quan tâm đến những người khác.
Y bế Bạch Hi Vũ đến Ngự hoa viên, hiện tại đang là đầu mùa hạ, cây cối xanh um, hoa cỏ cũng nở rộ, y tìm đến một tiểu đình ở trung tâm, đem Bạch Hi Vũ đặt lên bệ đá, sau đó y ngồi xuống bên cạnh.
Bạch Hi Vũ là một đứa trẻ bị si ngốc, những chuyện vui đùa của tuổi thiếu niên thật sự ít đến đáng thương, nếu như là một đứa trẻ tám tuổi bình thường, hẳn là hắn đã cùng với đám con cháu của quan lại cắp bút đến trường, được học hành tử tế.
Bây giờ nếu có cơ hội được chết, hắn cũng muốn chết đi cho xong.
Tự dưng nghĩ đến lại rưng rưng nước mắt, bởi vì chưa bao giờ hắn đối với tìm đường chết lại yêu sâu sắc đến vậy.
Bạch Hi Vũ mấy năm qua đã luyện được cách giả ngốc, mỗi khi hắn không có việc gì làm, ánh mắt sẽ dại ra, cũng theo thói quen mà đưa tay lên miệng.
Nhưng lần này chưa kịp đặt tay lên môi đã bị Vu Sơ Hồng chặn lại, y thở dài: "Thói quen này của con đến khi nào mới sửa được đây?"
Bạch Hi Vũ không hiểu được trong câu nói của y còn chứa ý tứ gì, hắn chỉ còn cách giả ngu ngồi cười.
Đương lúc phụ tử hai người đang ngồi im lặng, cách đó không xa xuất hiện một nử tử mang trên mình bộ cung trang màu hồng nhạt, thoạt nhìn cũng không lớn lắm, chỉ tầm mười chín đôi mươi, phía sau còn có hai thị nữ theo hầu, một người đứng quạt, người còn lại theo sau che dù cho nàng.
Khi thấy Vu Sơ Hồng đang ở trong đình, trên mặt nàng lập tức lộ ra biểu tình kinh hỉ, vội vàng đi tới, nàng cung kính hành lễ: "Bệ hạ."
Sau đó, nàng len lén ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Vu Sơ Hồng còn mang theo một chút ẩn tình.
Vu Sơ Hồng nhìn vị nữ tử trước mặt, y nhíu mày, thật lâu sau mới mở miệng hỏi: "Ngươi là ai vậy?"
Chuyện này cũng không thể trách y, dù sao đã nhiều năm không qua lại chốn hậu cung, trừ mấy vị phi tần được sắc phong mấy năm trước, còn lại cũng không có ấn tượng gì mấy.
Nhưng lời này của Vu Sơ Hồng quả thật như con dao lạnh buốt xuyên thẳng vào lòng người, trống thấy vị phi tần kia như không thể tin nổi trước mắt mình, Bạch Hi Vũ cảm nhận được, nếu như hắn là nàng, sợ rằng sẽ tức đến chết không nhắm mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]