Khi Phó Ngạn nhìn thấy những lời này, cả người liền có chút cứng đờ, y từng hi vọng có lẽ có một ngày người này sẽ nguyện ý thoát khỏi hạn chế về thân phận trong game, có thể tiếp xúc với y giống một người bình thường.
Y lại không nghĩ rằng ngày này có thể tới nhanh như vậy.
Phó Ngạn nhìn màn hình, nhịn không được cười nhẹ vài tiếng. Y vươn tay chạm vào Trầm Nhạc trên màn hình, tuy rằng người trong màn hình cái gì cũng không biết, nhưng y vẫn cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp và thỏa mãn.
Giống như thật sự có thể chạm vào người này vậy.
Bất quá, cũng sắp rồi.
Phó Ngạn nhìn thời gian ở góc phải máy tính, bây giờ là hai giờ rưỡi sáng, quả thật đã khuya, sáng mai y còn phải đến công ty họp, còn muốn đến trụ sở chính của《 Vô nhai 》một chuyến, thuận tiện còn phải thảo luận cùng nhóm của giáo sư Tào một chút về vấn đề mũ không gian.
Y gõ bàn phím, xoa xoa trán, lần đầu tiên cảm thấy mở công ty quá lớn cũng thật phức tạp .
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Chờ tôi tới tìm em.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Ngủ ngon.
Phó Ngạn không nhớ rõ bản thân ở chỗ nào nhìn đến câu nói, rằng nói ngủ ngon kỳ thật là ám chỉ tôi yêu em, y nghiêng đầu nhìn Trầm Nhạc trong màn hình, cảm thấy đồ ngốc trước mắt này khẳng định sẽ không biết tầng hàm nghĩa này.
Trên thực tế, cho dù Bạch Hi Vũ biết, hắn cũng sẽ không cho rằng nam chính có thể tùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-cho-nhan-vat-chinh-vong-hao-quang/1070627/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.