Bạch Hi Vũ ngồi chổm hổm trên mặt đất, nhìn quanh bốn phía đều là một màu đen, hắn cũng không biết mình đang ở nơi nào.
Mà trụ sở chính chắc là đã đem hắn vứt ra sau đầu, dù hắn đã gửi tín hiệu cầu cứu mười mấy lần, thâm chí lôi cả SOS ra, trụ sở chính cũng không thèm đáp lại hắn.
Trụ sở phế vật, đi chết đi!
Bạch Hi Vũ dứt khoát ngồi bệt xuống đất, lấy từ trong túi ra đủ loại đan dược, những loại thuốc này vốn là phần thưởng cho các người chơi hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bây giờ Tương Vương cung cũng phá rồi, giữ lại những thứ này cũng không dùng làm gì, còn chẳng bằng ăn giết thời gian. Mặc dù những thứ này Bạch Hi Vũ ăn cũng chẳng có mùi vị gì, nhưng bây giờ có cái để nhai vẫn trọng yếu hơn.
Oa... Tưởng tượng đang đem một đống số 0 cùng 1 (dãy nhị phân) đăt ở đầu lưỡi thưởng thức, nhai thật kĩ, sau đó châm rãi nuốt xuống. Chậc! So với việc nhai không khí thì cũng chả khác gì.
Bạch Hi Vũ một viên rồi môt viên bỏ vào mồm, cuối cùng chép chép miệng, sớm biết ở thế giới võng du đóng vai NPC cũng sẽ bị hãm hại như vậy, hắn nên đàng hoàng ở trụ sở chính chờ Bộ trưởng trở lại.
Suy nghĩ một chút, không khỏi cảm thấy bi ai từ đáy lòng, nước mắt tuôn như mưa, không nhịn được hắn liền hát môt câu.
"Nâng niu viên thuốc nhỏ trong tay, nhưng bên trong không có lấy một giọt dầu, cuộc sống trong game online thật là thống khổ biết bao, mỗi bước chân là một lần uất ức..."
Hệ thống của Vô Nhai thăng cấp cần 48 tiếng đồng hồ, trong thời gian này, Phó Ngạn không có biện pháp tiếp xúc với Bạch Hi Vũ, vì vậy y cùng tổng phụ trách Vô Nhai đặt vé máy bay đi suốt đêm đến nơi ở của mấy vị giáo sư già tại thủ đô.
Mấy vị giáo sư này gần 10 năm qua vẫn luôn cứu về game, làm ra rất nhiều cống hiến to lớn trong phương diện này, nhưng những thành tựu này chặt chẽ gắn bó với những người trước, muốn đạt đươc toàn bộ hay đa số, thì không có đến 10 năm 20 năm sẽ không thể làm được.
Vào lúc bắt đầu, mấy vị giáo sư này cũng không phải rất muốn gặp Phó Ngạn, mặc dù họ làm nghiên cứu đều là do Phó Ngạn tài trợ, nhưng trong mắt bọn họ, Phó Ngạn cũng không khác gì một tên thương nhân thối tha.
Phó Ngạn từ trước đến nay không để ý đến cái nhìn của người khác, nếu không phải có lí do, hắn cũng sẽ không tới thủ đô vào lúc này.
Phó Ngạn cùng trò chuyện với mấy vị giáo sư trong một ngày, cuối cùng hắn không thể không thừa nhận nếu chỉ dùng những người trong thời đại này, muốn tạo ra một game có thể đưa người thực vào gần như là không thể nào, những thứ khác chưa nói, nguyên vật liệu đã là một vấn đề lớn.
Thế nhưng, nếu như bỏ qua ảnh hưởng của các loại phóng xạ đối với cơ thể con người, chịu đựng tiêu phí một chút thời gian, vẫn có thể sẽ làm ra được một chiếc mũ nhập vai .
Phó Ngạn truyền đạt ý định muốn tạo ra một chiếc mũ có thể giúp người chơi đi vào trong game với các vị giáo sư, họ cũng buông xuống rất nhiều thành kiến về y, cùng y bàn bạc hồi lâu. Cuối cùng Phó Ngạn cũng đề nghị, hắn cảm thấy các giáo sư trước tiên có thể nghiên cứu ra một cái mũ đầy đủ, sau đó căn cứ vào khuyết điểm tồn đọng từ từ cải tiến.
Lúc gần đi, Tào giáo sư vỗ vai Phó Ngạn, cười nói: "Tương lai của đất nước sau này sẽ phụ thuộc vào thế hệ trẻ các anh các chị."
Phó Ngạn cười cười: "Đâu có, vẫn phải nhờ vào các vị giáo sư thôi."
————–
Sau khi hệ thống Vô Nhai thăng cấp, những người chơi tham gia phát hiện, vốn mãn cấp là 95, bây giờ đã đổi thành 100.
Tương Vương cung từng khiến những người chơi muốn sống muốn chết vượt qua cũng không còn, thay vào đó là một phó bản cao cấp hơn, cùng với một bản đồ mới.
Vô Nhai còn mới ra một nhiệm vụ ẩn là "Tỉnh mộng loạn thế", những người chơi khi tiếp nhận sẽ xuyên đến khoảng thời gian loạn thế, bằng năng lực của mình thay đổi lịch sử.
Cuối cùng tùy vào trình độ thay đổi lịch sử của người chơi, phần thưởng rơi sẽ khác nhau.
Nhưng lại không có bất kì thông tin nào cho biết nhiệm vụ này nhận được từ ai. Sau đó có người chơi gọi điện đi đề nghị khắc phục, kết quả hóa ra là muốn nhận được nhiệm vụ ẩn này, hoàn toàn phải dựa vào may mắn.
Khi hệ thống của Vô Nhai làm mới xong, Bạch Hi Vũ được coi là vật thể đầu tiên có ý thức. Hắn vốn đang ở trong một nơi hỗn độn, sau đó tựa như trải qua khai thiên địa tích, lúc Bạch Hi Vũ mở mắt ra đã đứng trên núi cao, nhìn thấy phương xa đã biến thành biển cả, những dãy núi đã bị san thành bình địa, thành trì nhô lên, bình nguyên xanh lá.
Nhưng vấn đề là, những rung động trước mắt, cũng không thống khoái bằng việc cho hắn về trụ sở chính. Còn cái trụ sở chính rác rưởi kia cuối cũng cũng không cho hắn vào danh sách đen nữa, tùy tiện gửi cho hắn một tin, nói nếu không về được, liền đợi nhân vật chính ở đó mà đưa mấy cái hào quang đi!
Tui muốn về!
Bạch Hi Vũ ngơ ngác đứng trên đỉnh núi, bốn phía trống trải không người, dưới núi ngược lại có lẻ tẻ mấy người chơi cấp thấp đang giết gà rừng.
Bạch Hi Vũ cho tới nay chưa từng ra khỏi Tương Vương cung, cho nên trong lúc nhất thời, hắn có chút choáng váng, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu cũng như nên làm gì. Thế nhưng hình như hắn có thể phân phát cho người chơi một nhiệm vụ, tên là "Tỉnh mộng loạn thế" gì đó, hắn lần đầu tiên biết rằng npc còn có thể làm chuyện này.
Trong lúc đang suy tư, một bóng áo đen của Đồ Long thủ xuất hiện trước mặt hắn.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Tôi rất nhớ em.
Bạch Hi Vũ như thường lệ duy trì biểu cảm cao lãnh thuộc về Trầm Nhạc.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Em có thích như bây giờ không?
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Tiểu Bạch, tôi đã chuẩn bị cho em một thân phận mới rồi.
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Bây giờ em có thể trực tiếp khống chế kĩ năng ẩn thân, còn có thể tùy ý di chuyển trong Vô Nhai, phân phát nhiện vụ cho bất kì người chơi nào, chỉ cần em thích, nơi đâu em cũng có thể đến, đã có tôi ở đây.
Bạch Hi Vũ như cảm thấy có một đám thảo nê mã chạy qua trước mặt mình, nam chính anh bị như thế này, gia đình anh đã biết chưa?
[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Nếu như em vẫn cảm thấy chưa hài lòng, tôi có thể thiết kế cho ngươi thêm chức năng dịch dung*.
*dịch dung: kỹ năng thay đổi dung mạo bản thân
Bạch Hi Vũ bây giờ cảm thấy thực sư không còn gì để nói, hắn có thể thấy được trước măt mình có một tấm bảng to chừng bàn tay, trên đó viết ẩn thân, trạng thái là mở.
Vấn đề là, Nam Phong Phù Diêu làm sao mà tìm thấy hắn?
Bạch Hi Vũ nơi này đang rơi vào trầm tư, bên kia cả thế giới đều như ong vỡ tổ.
[Thế giới] Hương Hương: Mị cảm thấy Phù Diêu đại thần hình như không bình thường nữa rồi, vừa thấy đại thần đứng một mình ở trên Thiên Nam đỉnh núi kêu tiểu Bạch, lảm nhảm cái gì đó lâu lắm.
[Thế giới] Cô Vương Nhật Bất Tử: ??? Tiểu Bạch? Là cún mới của ổng hả ?
[Thế giới] Đại Dận Vong Liễu: Các ngươi đừng quên nguyên danh của Trầm Nhạc là Bạch Hi Vũ!
[Thế giới] Người thừa kế Tương Vương cung: Sợ chết! Cầu vây xem thành đoàn!
[Thế giới] Tra Tra: vây xem +1
[Thế giới] Ái Thủy Yêu: Từ khi Trầm Nhạc bị giết tui cũng dự đoán được một màn này, vì thiên hạ mà bỏ quên mỹ nhân, cuối cùng Nam Phong Phù Diêu một người cô độc đến cuối đời ôi ngược quá huhu...
[Thế giới] Lão nhi luôn bị đòn: Chà chà, đúng là một bộ si tình tương ái tương sát ngược cẩu, quá sảng khoái!
[Thế giới] Lý Ngọc Dao: Mấy người có nghĩ đến trường hợp đối phương đang ẩn thân không?
....
[Thế giới] Hương Hương: Ta sát! Trầm Nhạc! Trầm Nhạc! Là Trầm Nhạc a!!!
[Thế giới] Người thừa kế Tương Vương cung: Ta cũng nhìn thấy... Bây giờ cả npc cũng ẩn thân được sao?
[Thế giới] Tào Nhất Mạt: Các vi lầu trên có thể nói rõ ràng được không! Nói một nửa, người ta khó hiểu a!
[Thế giới] Hương Hương: Người ẩn thân đối diện Phù Diêu đại thần chính là Trầm Nhạc a!
[Thế giới] Chính tại thâu thập trung: CP quốc dân đang phát xuân /trái tym/trái tym
[Thế giới] Kêu gì tốt đây: Là hoa cúc nở rộ đi/ mỉm cười / mỉm cười
...
Bạch Hi Vũ tiện tay thử ẩn thân, ở trên kênh thế giới dẫn đến một trận gió tanh huyết vũ, mà hắn còn không hề hay biết, Phó Ngạn tự nhiên cũng sẽ không lắm mồm đi nói những thứ này.
Trầm Nhạc cùng Nam Phong Phù Diêu cứ như vậy đứng trên Thiên Nam đỉnh mắt lớn trừng mắt nhỏ nửa ngày, sau đó Bạch Hi Vũ quả thực không thể nào nhịn được, mặc dù từ trước tới nay hắn còn từng cùng Nam Phù trừng lâu hơn, nhưng lúc đó là đang ở Tương Vương cung, là hang ổ của hắn.
Bây giờ ở chỗ này quả thực không có chút cảm giác an toàn nào, cuối cùng Bạch Hi Vũ suy nghĩ một chút, nếu nhàn rỗi không có chuyện gì, thì đi cống cho nhân vật chính vòng hào quang chắc vui hơn, có lẽ sau khi về trụ sở chính Bộ trưởng nhìn hắn đã từng đưa nhiều vòng hào quang như vậy, có thể sẽ tặng hắn một danh sách vĩnh cửu.
[Trầm Nhạc] ban bố nhiệm vụ " Tỉnh mộng loạn thế" tới người chơi [Nam Phong Phù Diêu], mời [Nam Phong Phù Diêu] cùng trở về loạn thế, xin hỏi [Nam Phong Phù Diêu] có tiếp nhận không?
Đệt! Cùng trở về loạn thế là cái quỷ gì?
Thấy trên màn hình bên cạnh xuất hiện hai chữ "Tạc mao", trong mắt Phó Ngạn đều là ý cười, bấm tiếp nhận.
Thông báo: Người chơi [Nam Phong Phù Diêu] tiếp nhận nhiệm vụ "Tỉnh mộng loạn thế", cùng với [Trầm Nhạc] chuyển kiếp thời không, trở về loạn thế.
[Thế giới] Cái mông trắng phếu: ĐCM! Hình như tuôi vừa ngộ ra cái gì đó...
[Thế giới] Người thừa kế Tương Vương cung: Ngộ ra gì đó +1
[Thế giới] Vô Ưu: Thế thì, rốt cuộc là ngộ ra cái gì hở?
.......
Sau khi Phó Ngạn tiếp nhận, trên màn hình xuất hiện một thanh đang load, nhưng vẫn đang chờ chuyển tiếp.
Mà trên Thiên Nam đỉnh tập trung càng nhiều người chơi, bọn họ vây xung quanh Trầm Nhạc, trên góc trái màn ảnh đối thoại đủ các thể loại.
[Phụ cận] Cái mông trắng phếu: Tiểu Bạch, lâu như vậy không gặp em, anh thật sự rất nhớ em, em còn nhớ năm ấy chúng ta cùng nhau đọc bài thơ này dưới gốc cây đào ở Tương Vương cung không? Tương tư sinh nam quốc, xuân tới vươn cành. Cả vườn xuân sắc quan không dứt, một cành hồng hạnh vượt tường. Bây giờ em nằm trong lòng kẻ khác, có lẽ ban đầu, chúng ta đã sai...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]