Chương trước
Chương sau
[Đội ngũ] Chiến Lang: Tôi cũng không rõ chuyện này lắm, trên diễn đàn có người nói nếu trước tiên tự bạo ở trước mặt Boss, cấp bậc của trang bị rơi ra sẽ cao hơn một ít.

[Đội ngũ] Nam Phong Phù Diêu: Bọn họ làm sao biết được cái này?

[Đội ngũ] Thảo: Báo cáo bang chủ, cái này tôi biết!

[Đội ngũ] Thảo: Một thời gian trước khi có người tổ đội đánh Tương Vương cung, bởi vì DPS* có việc không đi, mấy người còn lại biết chính mình không qua ải được, nhàn rỗi không có việc gì liền tổ chức thành đoàn thể tự bạo trước mặt boss, sau đó lại nhàn rỗi không có việc gì đi vào bên trong đánh tiếp hai boss khác, vốn là cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần bị boss đánh cho phải trực tiếp truyền tống đến cửa ra, không nghĩ tới bọn họ thế nhưng vượt ải, hơn nữa trang bị rơi ra đều không tồi.

*DPS: ở đây chỉ loại tướng có thể gây nên sát thương lớn trong thời gian ngắn, sử dụng nhiều đồ gây sát thương, không phải tank hay support. (Nguồn: diendan.garena.vn).

[Đội ngũ] Thảo: Sau đó đám người kia liền như ăn thuốc kích thích đi đánh Trầm Nhạc, vì thế Trầm Nhạc một cái bạo kích đem toàn bộ bọn họ truyền tống đến cửa ra.

[Đội ngũ] Thảo: Tất cả mọi người cảm thấy vượt qua hai Boss trước của Tương Vương cung có chút không bình thường, liền vào lại cung Tương Vương một chuyến, tự bạo ở trước mặt Trầm Nhạc một lần, kết quả giống như trên. Cho nên sau đó liền truyền đi tin tức tự bạo trước mặt Trầm Nhạc sẽ rụng trang bị cao cấp.

[Đội ngũ] Thanh Thanh Hà Biên: Thảo! Còn có thể làm như vậy sao! Làm sao mà cậu biết được!

[Đội ngũ] Thảo: Tôi chính là DPS kia /thẹn thùng

[Đội ngũ]: Nhìn đoán không ra a, Trầm Nhạc là Boss cao cấp, thế nhưng cũng có thể làm ra việc như thế!

Đúng lúc mọi người đối với sự kiện hơi huyền huyễn cùng thần quái này của Trầm Nhạc tán gẫu đến khí thế ngất trời, Nam Phong Phù Diêu phát tin đến.

[Đội ngũ] Nam Phong Phù Diêu: Hắn thích cởi trang bị hay là không cởi trang bị? (Bê: Xin lỗi vì cắt ngang nhưng mà ôi mẹ cười chết :)))

[Đội ngũ] Chiến Lang: Ách... lau mồ hôi

[Đội ngũ] Ca ca em nhìn thấy quần lót của anh rồi: Ách... lau mồ hôi

...

[Đội ngũ] Nam Phong Phù Diêu: Vậy đợi tôi một chút.

[Đội ngũ] Lan Hoa Hoa: Bang chủ, có phải anh không cần chúng tôi nữa hay không/ gào khóc

[Đội ngũ] Nam Phong Phù Diêu: Tôi đi nghe điện thoại.

Phó Ngạn nhìn thoáng qua Trầm Nhạc trên màn hình, hắn mặc một thân bạch y, đầu đội bạch ngọc quan, tay cầm bạch ngọc tiêu, mặt mày tinh xảo, mang theo chút khí tức văn nhược.

Tuy rằng thiết lập của Trầm Nhạc thật sự biến thái, nhưng bằng diện mạo khí chất này, vẫn như trước là NPC được hoan nghênh nhất trong 10 NPC đứng đầu《 Vô Nhai 》trong mấy năm qua.

Phó Ngạn đứng lên, y đem ghế dựa dời đi, lập tức đi lên lầu, dừng lại trước căn phòng trong góc phía tây, y lấy ra cái chìa khóa mở ra cửa phòng đang khóa chặt.

Bên trong gian phòng trống rỗng, trong góc phòng chỉ để một cái máy thoạt nhìn vô cùng kỳ quái, như là cái máy tính, nhưng không có cây máy cũng không có bàn phím, chỉ có một chuỗi tuyến số liệu thật dài không biết là muốn liên kết đến nơi nào.

Phó Ngạn đi đến khom lưng cẩn thận mang cỗ máy này xuống dưới lầu, liên kết nó với máy tính của y, cỗ máy này là do y mấy năm trước chính mình làm ra, mục đích là để theo dõi sự thay đổi cảm xúc của NPC, vốn tưởng rằng sẽ không dùng đến, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là để đi tìm người kia trong thế giới game.

Y mím môi, vươn tay ấn nút mở, đường dao động cảm xúc của một NPC bình thường phải là đường thẳng tắp, y nhấp chuột máy tính mấy cái, đưa số liệu của Trầm Nhạc vào trong cỗ máy này.

Qua không đến nửa phút, đường dao động cảm xúc của Trầm Nhạc liền hiển thị trên màn hình.

Số liệu trên màn hình cho thấy hết thảy thoạt nhìn đều thực bình thường, Phó Ngạn trở lại ngồi trước máy tính.

[Đội ngũ] Nam Phong Phù Diêu: Mọi người bắt đầu đi.

Vì thế một đám người bên trong đội ngũ đều cởi trang bị, chuẩn bị tốt để tự bạo, Chiến Lang ra lệnh một tiếng trên kênh đội ngũ, các người chơi theo thứ tự bắt đầu tự tuyệt kinh mạch trước mặt Trầm Nhạc.

[Đội ngũ] Chiến lang: Số 1 đã ngã xuống, số 2 tiếp tục

[Đội ngũ] Thảo: Số 2 đã ngã xuống, số 3 tiếp tục

...

Bạch Hi Vũ đứng tại chỗ, mặt không đổi sắc, hắn hiện tại thực không minh bạch vì cái gì nam chính đã đến, nhóm người này còn ngốc nghếch muốn tự bạo trước mặt hắn!

Hơn nữa cho dù chơi vui thì nhìn cả ngày cũng sẽ nhìn chán a!

NPC cũng không phải dễ lừa gạt có được không? Mẹ đám thiểu năng trí tuệ!

Phó Ngạn nhìn công tử Trầm Nhạc trên màn hình, lại liếc mắt một cái về màn hình bên cạnh, đường số liệu kia vẫn không có bất kì dao động gì, Phó Ngạn nhíu mày.

Đợi tất cả mọi người tự bạo xong đều sống lại tại chỗ, Phó Ngạn ở trên kênh đội ngũ nói một câu.

[Đội ngũ] Nam Phong Phù Diêu: Mặc lại trang bị thử một lần đi.

[Đội ngũ] Lan Hoa Hoa: Sao mị lại cảm giác bang chủ đang có ý đồ gì đó

[Đội ngũ] Thanh Thanh Hà Biên: Có ý đồ 1

[Đội ngũ] Thảo: Có ý đồ 2

...

Phó Ngạn nhìn mọi người trong bang suy đoán trên màn hình, chỉ cười cười, không nói chuyện.

Nếu Bạch Hi Vũ biết tâm tư của Phó Ngạn, đại khái sẽ muốn chế nhạo một câu: lại nói tiếp mấy người khả năng không tin, bang chủ của mấy người có ý đồ với NPC.

Chính là Bạch Hi Vũ không biết, hắn tuy rằng có thể nhìn thấy người chơi nói chuyện gì trong kênh đội ngũ, nhưng muốn cho hắn cách một màn hình mà nhìn thấu người đối diện đang nghĩ cái gì, vẫn là làm khó hắn.

Vì thế đám người Chiến Lang lại bắt đầu sóng tự bạo đợt hai.

Phó Ngạn gắt gao nhìn chăm chú vào màn hình bên cạnh, đường số liệu trên màn hình vẫn như cũ không có nửa điểm dao động, y có chút thất vọng, lại nhìn Trầm Nhạc đang đứng trước thác nước.

[Đội ngũ] Chiến lang: bang chủ, còn cần làm tiếp lần nữa không?

[Đội ngũ] Nam Phong Phù Diêu: Không cần, mọi người đi nhận nhiệm vụ đi.

[Đội ngũ] Lan Hoa Hoa: OK!

Chiến Lang chuyển danh hiệu đội trưởng sang cho Nam Phong Phù Diêu, chờ tất cả mọi người nhận nhiệm vụ xong, Nam Phong Phù Diêu liền mang theo đám người phía sau rời khỏi nơi này.

Phía sau, Trầm Nhạc quần áo bạch y thắng tuyết, tiêu điều vắng vẻ đứng ở trong gió.

Bạch Hi Vũ nhìn theo đoàn người Nam Phong Phù Diêu đi xa, sau đó yên lặng thở dài, nếu như nam chính đến cùng với nữ chính, hắn đại khái chờ một lát liền có thể về nhà rồi.

Thế giới võng du này so sánh với những thế giới khác, thật sự là đẳng cấp rất thấp, đây vốn chính là thế giới chuẩn bị cho người mới, không nghĩ hắn bị lưu lại đến hiện tại. Ở trong thế giới này không chỉ sẽ không cùng nhóm nhân vật chính sinh ra tình cảm dây dưa, đưa vòng hào quang cũng không cần đạt tới số lượng nhất định. Hơn nữa phần lớn nội dung vở kịch đều phát sinh trong game, hắn cũng không cần vì các nhân vật chính mà phải trả giá sinh mệnh của mình bằng bất cứ giá nào.

Ách... Còn giống như là một chuyến nghỉ dưỡng.

Đối với nội dung vở kịch của thế giới này Bạch Hi Vũ cũng không có quá nhiều hiểu biết, dù sao ở trong này phạm vi hành động của hắn có hạn chế rất lớn, cho dù hiểu biết có nhiều cũng không có tác dụng gì.

Hắn chỉ biết nữ chính là người chơi kim giáp nhân yêu (nữ chơi nhân vật nam),tên là Như Vân, sau này cô hợp tác cùng Nam Phong Phù Diêu đồng thời đánh Tương Vương cung, hạ gục Trầm Nhạc.

Kế tiếp 《 Vô Nhai 》 hệ thống thăng cấp, Tương Vương cung cũng sẽ bị phó bản cao cấp hơn thay thế, mà Trầm Nhạc cũng sẽ biến mất, hắn liền có thể vỗ vỗ mông chạy trở về nhà.

Hố hố ~ ngẫm lại đều cảm thấy chính mình quả thực là khách du lịch , mỗi ngày đều không cần làm gì, còn có một đám người chơi trực tiếp tự bạo cho hắn nhìn, khiến cho hiện tại Bạch Hi Vũ có chút không muốn trở về.

Không cần đến mười lăm phút, hai boss bên trong cũng đã bị đánh hạ, đám người Nam Phong Phù Diêu lại tới trước mặt Trầm Nhạc.

[Đội ngũ] Nam Phong Phù Diêu: Giao nhiệm vụ đi.

[Đội ngũ] Chiến Lang: Bang chủ, hôm nay anh muốn đánh Trầm Nhạc sao?

[Đội ngũ] Lan Hoa Hoa: Thử một lần đi bang chủ!

Phó Ngạn lại nhìn thoáng qua đường dao động cảm xúc trên màn hình bên cạnh, lại nhấn chuột máy tính tra cứu ghi chép lịch sử trong khoảng thời gian vừa rồi, đường thẳng vẫn như trước không có gợn sóng nào.

[Đội ngũ] Nam Phong Phù Diêu: Không, có thời gian rồi nói sau, đều đi ra ngoài đi.

Sau khi từ Tương Vương cung đi ra, Phó Ngạn liền giải tán đội ngũ, y đi Bạch Thủy tìm người đưa thư gửi mấy khối tinh thạch cho các thành viên bang hội vừa rồi đồng thời tham gia đánh Tương Vương cung.

Phó Ngạn khống chế nhân vật Nam Phong Phù Diêu trên màn hình chạy lòng vòng quanh Bạch Thủy, trong lúc đó có không ít người chơi nhìn thấy y, lại không ai dám đến gần.

Y cứ như vậy chạy qua chạy lại thật sự rất mất mặt, cuối cùng không nhịn được lại đến Tương Vương cung, y luôn cảm thấy Trầm Nhạc... Nên là người kia.

Y đứng ở lối vào Tương Vương cung, nhóm người chơi chung quanh trong kênh phụ cận gửi ra một đống "đại thần, đại thần", Phó Ngạn toàn bộ làm như không thấy.

Ngay khi Phó Ngạn muốn nhấn xác nhận tiến vào phó bản, bỗng nhiên thấy có người gửi đến mật ngữ, Phó Ngạn mở ra thì thấy.

[Mật ngữ] Như Vân: Đại thần muốn tổ đội không?

Như Vân?

Phó Ngạn nhìn lướt qua màn hình, người chơi Như Vân này là một nhân vật nam mặc kim giáp, nhưng không phải là người trong bang mình, y liền trực tiếp xem nhẹ tin nhắn này, nhấn chọn xác định, nháy mắt bị truyền tống vào Tương Vương cung.

Trong Tương Vương cung, Trầm Nhạc vẫn như trước đứng ở phía trước thác nước, duy trì bộ mặt than giống như là bị người thiếu nợ mấy triệu, Phó Ngạn di chuột máy tính chuyển đến trên mặt Trầm Nhạc, đem mặt Trầm Nhạc phóng đại vô hạn, lúc này Phó Ngạn mới phát hiện trên mặt Trầm Nhạc không phải không có bất luận biểu tình gì, ánh mắt của hắn, khóe môi của hắn hơi hơi cong lên, đều có điểm xúc động lòng người.

Phó Ngạn cảm thấy khắp ngõ ngách trong lòng mình bỗng nhiên mềm mại xuống.

Bạch Hi Vũ mắt mở trừng trừng nhìn Nam Phong Phù Diêu một người vào cung Tương Vương, nam chính anh lấy tự tin đâu ra mà dám một mình đến Tương Vương cung?

Ngay khi Bạch Hi Vũ rối rắm có cần thả cho Nam Phong Phù Diêu hay không, Nam Phong Phù Diêu lại đi tới trước mặt Trầm Nhạc.

[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Trầm Nhạc?

Bạch Hi Vũ cảm ứng bốn phía một chút, xác định trong phó bản này cũng chỉ có một người chơi là Nam Phong Phù Diêu, kia đại khái là y ấn sai?

Nhưng mà kế tiếp Bạch Hi Vũ liền biết suy đoán của hắn căn bản không có khả năng, bởi vì Nam Phong Phù Diêu lại gửi đến hai tin nhắn.

[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Trầm Nhạc, em có thể nói nói chuyện với tôi không?

[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Sao lại không thể để ý đến tôi một chút?

Trầm Nhạc đứng nghiêm tại chỗ, không thèm liếc mắt một cái, biểu tình trên mặt cũng không có chút nào biến hóa, Phó Ngạn cũng không để ý, lại tiếp tục gửi tin nhắn cho hắn.

[Phụ cận] Nam Phong Phù Diêu: Tôi biết em có thể nhìn thấy những lời này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.