Ban đêm ở Tây Mục châu rét lạnh dị thường, trăng tròn treo trên cao làm cho nơi hoang mạc vô cùng vô tận này được phủ lên một tầng ánh trăng bạc.
Một trận cuồng phong quét qua, cuốn lên toàn bộ đất cát hoang mạc, Hoa Tử Nhiễm cố gắng siết chặt áo choàng trên người, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Thanh Nhai bên cạnh đã mở mắt.
"Đã đến giờ." Thanh Nhai đứng lên, quay đầu nhìn vào bia đá.
Y vừa dứt lời, chỉ thấy một đạo bạch quang sáng rực, bia đá trước mặt rạn nứt tách ra hai bên, chính giữa bia đá xuất hiện một tầng kết giới, phát ra tia sáng tím nhạt.
Thanh Nhai nhắm mắt lại niệm thần chú, phút chốc, tầng kết giới kia giống như bị tan vỡ, lộ ra một khe hở rộng hai thước, Hoa Tử Nhiễm còn đang nhìn đến xuất thần thì nghe Thanh Nhai mở miệng nói: "Vào đi."
Hoa Tử Nhiễm cắn cắn môi, cho dù biểu tình trên mặt nàng kiên cường như thế nào, tỉnh táo thế nào, nói cho cùng nàng vẫn là một tiểu cô nương chưa đến hai mươi tuổi. Bây giờ bắt nàng một mình tiến vào trong Kiếm mộ không biết sâu bao nhiêu này, đáy lòng nàng không khỏi sinh ra mấy phần sợ hãi, siết chiếc áo choàng mặc trên người lại chặt hơn một chút, Hoa Tử Nhiễm bước chân dè dặt tiến vào bên trong kết giới.
Mới vừa chạm chân vào kết giới, Hoa Tử Nhiễm liền cảm thấy có một luồng sức mạnh kéo nàng tiến vào bên trong, nàng dùng sức hướng ra bên ngoài mà giãy giụa, nhưng không có chút tác dụng nào. Nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-cho-nhan-vat-chinh-vong-hao-quang/1070606/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.