🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mạnh Tĩnh cũng không thèm nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất, ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh. Tay phải y nhịp nhịp gõ mặt bàn, một lúc sau mới nói: "Lục Âm Phường này là muốn biến thành họ Thượng Quan đi."

Trong giọng nói của Mạnh Tĩnh không có bất kỳ một cảm xúc nào, thế nhưng hai người đang quỳ dưới đất lại cảm thấy cả người phát lạnh, không dám hé răng, chỉ có thể liên tục dập đầu lạy tạ lỗi: "Chủ nhân thứ tội! Chủ nhân thứ tội!"

Tiếng "cộp cộp" cứ thế vang lên ở trong phòng. Bạch Hi Vũ yên lặng đứng đằng sau Mạnh Tĩnh, chỉ cảm thấy tình huống này sao mà quen quen! (Bê: Cưng từng trải rồi mà :))

Nhưng rõ ràng Mạnh Tĩnh đối với hắn còn nhân từ hơn hai người này rất nhiều. Đợi đến khi hai người dập đầu đến nỗi cả mặt nhuốm toàn máu, Mạnh Tĩnh mới lên tiếng. Hắn thu lại bàn tay đăng đặt trên bàn, đứng lên, từ trên cao mà nhìn xuống hai người đang quỳ trên mặt đất, nói: "Tự mình đến Ám Ti lĩnh phạt đi."

"Tuân chỉ."

Mạnh Tĩnh tiếp tục phân phó: "Còn nữa, đi thăm dò lai lịch Thượng Quan Tử Luyến cho ta, cùng với tất cả những người lên quan đến ả."

....................................

Lúc Mạnh Tĩnh và Bạch Hi Vũ từ lầu ba đi xuống, Lục Âm Phường bỗng trở nên yên tĩnh. Mới vừa rồi còn thấy khách khứa nói chuyện rôm rả ăn uống linh đình, vậy mà bây giờ một bóng cũng không có. Chỉ còn dư lại vài dải lụa mỏng đang đung đưa trong gió, so với sự ồn ào ban nãy, đúng bây giờ đã hiu quạnh cực kỳ.

Lúc xuống tới lầu hai, Bạch Hi Vũ chỉ thấy Trịnh Dục Lâm đang ngồi ở giữa đại sảnh, bên cạnh còn có mấy lão đại phu đang băng bó cho hắn. Một ông lão râu bạc phơ ghé vào tai hắn không biết đang nói cái gì, hắn liền trợn mắt, còn thiếu điều nhảy từ trên ghế xuống.

Thượng Quan Tử Luyến ở bên cạnh đi tới, cúi xuống nhỏ nhẹ động viên nói: "Không sao đâu Dục Lâm, qua hai ba ngày nữa A Liêm sẽ trở về. Hắn là tiên y, chắc chắn sẽ có biện pháp."

Trịnh Dục Lâm trong mắt đều đã phát hỏa, hừ lạnh một tiếng: "Chờ đến lúc bọn hắn xuống, bổn công tử nhất định sẽ cho chúng biết mặt!"

Vừa nói xong lời này, Trịnh Dục Lâm ngẩng đầu lên đã thấy Mạnh Tĩnh chủ tớ hai người đi xuống tới lầu một. Hắn vội hướng phía bên ngoài Lục Âm Phường hô một tiếng: "Bắt chúng lại cho bổn thế tử!"

Đột nhiên bên ngoài xông đến mấy chục quan binh, trong tay bọn chúng cầm những ngọn giáo dài, vây quanh hai người Mạnh Tĩnh.

Mạnh Tĩnh nhìn thấy cũng không hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn tên đầu lĩnh, hỏi: "Người của Thiên Dực phủ?"

Thiên Dực phủ là một trong những đội quân hộ vệ quan trọng nhất của Hoàng Thành, chủ yếu để bảo vệ an nguy của Hoàng đế mỗi khi Hoàng đế xuất cung. Chỉ là không nghĩ tới Trịnh Dục Lâm lại có khả năng này, có thể điều khiển cả người của Thiên Dực phủ.

Thấy người của Thiên Dực phủ còn chưa động thủ, Trịnh Dục Lâm ở phía sau lớn tiếng thúc giục: "Còn không mau bắt chúng lại cho bổn thế tử!"

Tên đầu lĩnh nghe vậy đang muốn giơ tay hạ lệnh, đã thấy Mạnh Tĩnh từ trong tay áo lấy ra một lệnh bài, chữ "Xông lên" miễn cưỡng kẹt chết ở trong cổ họng.

Bạch Hi Vũ đứng sau Mạnh Tĩnh chỉ thấy cái lệnh bài này rất quen, nhưng lại không biết lệnh bài này là lệnh bài gì, chỉ nghĩ rằng đó là một khối có thể chứng minh thân phận bình thường mà thôi.

Tên đầu lĩnh cẩn thận tiếp nhận lệnh bài trong tay Mạnh Tĩnh, tỉ mỉ kiểm tra một phen, sau đó hai mắt trợn tròn nhìn về phía thanh niên đang vận đồ màu tím này, nửa ngày mới không dám tin hỏi: "Vũ... Vũ công công?"

Âm thanh không lớn, nhưng đủ để cho tất cả mọi người xung quanh đều nghe rõ.

Bạch Hi Vũ vừa nghe xong, lập tức trợn tròn hai mắt. Giờ hắn đã biết lệnh bài mà Mạnh Tĩnh cho tên kia nhìn là lệnh bài gì rồi.

Hỏi quân có bao nhiêu sầu, giống như thái giám tại thanh lâu*, lão tử không muốn mặt mũi bị rơi rụng hết a!! Nhưng mà Bạch Hi Vũ chỉ có thể nhìn chằm chằm vào sau gáy Mạnh Tĩnh, không dám hé răng.

Mạnh Tĩnh gật đầu, coi như đã thừa nhận thân phận của mình.

Bạch Hi Vũ làm tổng quản trong đại nội của Mạnh Tĩnh, tuy rằng chức quan cũng không lớn, nhưng vấn đề hắn là thái giám thân cận nhất bên người Mạnh Tĩnh a. Hậu cung của Hoàng đế bây giờ chả khác gì thùng rỗng kêu to, người duy nhất có thể cùng y nói chuyện bên cạnh chỉ có thể là Vũ công công này, tên đầu lĩnh đương nhiên cũng không muốn đắc tội hắn. (Bê: Ơ hay nhỉ, sao lại đi so sánh thái giám với hậu cung? :)))

Tên đầu lĩnh hơi cân nhắc một chút, sau đó chắp tay hướng về phía Mạnh Tĩnh nói: "Hôm nay xem ra đã đắc tội Vũ công công rồi, mong công công thứ lỗi."

Thấy Mạnh Tĩnh không nói gì, tên đầu lĩnh cũng không dám làm gì khác. Gã đi tới trước mặt Trịnh Dục Lâm, nói: "Thế tử điện hạ, sự việc này hôm nay Thiên Dực phủ chúng ta không quản được, xin cáo từ." Dứt lời, gã liền vung tay, mang theo các thuộc hạ của mình trở về.

Cứ như vậy, bên cạnh Trịnh Dục Lâm chỉ còn sót lại ba, bốn người. Bọn họ cũng không phải tùy tùng của hắn, hơn nữa người của Thiên Dực phủ dời đi quá dứt khoát, trong chốc lát hắn còn chưa phản ứng kịp. Điều đó đồng nghĩa với việc chả có thêm ai ngăn cản Mạnh Tĩnh nữa, vì thế hai người cứ một đường thông thuận tiêu sái bước ra khỏi Lục Âm Phường.

Lúc bọn họ vừa mới ra khỏi Lục Âm Phường, Thượng Quan Tử Luyến ở phía sau gọi với theo: "Hi vọng về sau công tử sẽ không đặt chân đến Lục Âm Phường nữa!"

Thanh âm nàng thanh thúy mà mạnh mẽ.

Cơ mà cũng chả ai thèm để ý tới nàng. (Bê: há há há há há há há há)

Qua một lúc sau, Bạch Hi Vũ mơ hồ còn nghe thấy được tiếng chửi của Trịnh Dục Lâm: "Đcm cái tên thái giám chết bầm!"

...................................

Sau khi hồi cung, Mạnh Tĩnh lập tức cho gọi quan cai quản Thiên Dực phủ đến. Vẻ mặt y vô cùng ôn hòa, cùng lão nói chuyện kiến thiết (xây dựng) Thiên Dực phủ, rồi nói đến phương hướng phát triển tương lai của Thiên Dực phủ, lại nói tiếp mấy vấn đề về trị an Hoàng Thành, nói đến ròng rã cả một buổi chiều.

Đến lúc quan cai quản Thiên Dực phủ được lui ra ngoài, quan bào trên người lão đã ướt hơn phân nửa. (Bê: Không những biến thái mà nội công còn thâm hậu huhu)

Sắc trời đã tối, Mạnh Tĩnh trở về tẩm cung cũng không buồn ăn cơm mà trực tiếp đi tắm rửa. Từ trước đến nay mỗi khi tắm y thường không bao giờ lưu lại người hầu hạ, vậy mà ngay lúc Bạch Hi Vũ đang cầm quần áo chuẩn bị đem ra ngoài cho y, Mạnh Tĩnh bỗng nhiên mở miệng nói: "Tiểu Vũ ngươi ở lại đây." (Bê: Chết thật!)

Bạch Hi Vũ sửng sốt một chút, hiện tại Mạnh Tĩnh quần áo cởi cũng đã cởi, nước cũng đã xuống rồi, còn muốn lưu lại hắn làm cái gì? Là muốn chơi trò tập bơi với hắn, hay là muốn chơi trò uyên ương nghịch nước? Nghĩ thôi mà đã thấy da gà rơi đầy đất.

Mạnh Tĩnh ngồi bên trong bể tắm, dựa lưng vào bờ, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn Bạch Hi Vũ còn đang ngây người, nói: "Đem bài hát hôm trước ngươi hát xướng lại cho trẫm nghe một lần."

Bạch Hi Vũ: "........." (Bê: Ký ức "Thập bát mô" ùa về.....)

Nam chính y..... Đại khái là đã thành biến thái thật sự đi.

Đối với Hoàng đế mắc bệnh biến thái đã đến thời kỳ cuối của hắn, hắn chỉ có thể thuận theo, không thể làm trái lại. Hơn nữa chỉ là hát một bài thôi ha ("Thập bát mô" đó),cũng chả mất miếng thịt nào. Bạch Hi Vũ nhớ lại hồi trước ở Lục Âm Phường đã hát đến chỗ nào, sau đó liền tiếp tục cất tiếng hát. Lúc đó mới hát đến trên ngực, giờ hát xuống phần dưới (>.<). Bạch Hi Vũ mình hát mà còn không dám nghe, thế mà lại thấy Mạnh Tĩnh trong bể tắm nghe đến là hưởng thụ.

Chờ Bạch Hi Vũ hát xong, Mạnh Tĩnh từ trong bể tắm đứng dậy, cơ thể trần như nhộng ngồi trên thành bể. Vóc người của y vô cùng đẹp, eo nhỏ lưng hẹp, da màu mật ong ở dưới ánh đèn mờ nhạt lại càng thêm mê người. Y gọi Bạch Hi Vũ lại: "Bóp vai cho trẫm."

Bạch Hi Vũ cảm thấy cứ tiếp tục phát triển thế này sớm muộn hắn sẽ thành sủng nam mất, nhưng hiện thực lại không cho hắn từ chối, hắn đi tới phía sau Mạnh Tĩnh, trực tiếp quỳ xuống, đem hai tay đặt trên bả vai Mạnh Tĩnh, nhẹ nhàng xoa bóp.

Trên bể tắm còn tỏa ra một làn khói như sương mù, bốn phía chỉ còn lại tiếng nước chuyển động, cùng với tiếng thở trầm thấp của Mạnh Tĩnh. Trong tẩm cung rộng lớn bỗng trở nên khô nóng, không khí ngột ngạt đến ám muội. Vừa mới xoa bóp được không bao lâu, Mạnh Tĩnh bỗng nhiên bắt lấy tay phải của Bạch Hi Vũ, sau đó liền kéo tay hắn xuống, kéo đến khi tay Bạch Hi Vũ chạm đến nơi đó của chính mình. Mạnh Tĩnh mân mê ngón tay của Bạch Hi Vũ, khiến hắn nắm chặt lấy thứ đang cương cứng của y.

Y nghiêng đầu nhìn Bạch Hi Vũ một chút, thấy gương mặt hắn đang ngớ ra, tựa hồ là kinh sợ không ít, Mạnh Tĩnh cười nhẹ thành tiếng.

Bạch Hi Vũ có thể cảm nhận được rõ ràng thứ này của Mạnh Tĩnh ở trong tay mình càng ngày càng nóng và cứng hơn, sau đó liền nghe thấy y mang theo nụ cười trầm thấm, giọng nói hơi khàn khàn hỏi hắn:

"Được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.