Nếu Bạch Hi Vũ không đánh lạc hướng những người này, chẳng bao lâu nữa bọn chúng sẽ lục soát khắp Thanh Hoa phố. Lúc đó không chỉ không cứu được Tần Tắc Dung mà có khi nữ chính cũng lâm vào tình thế bất lợi.
Hắn biết ở phía tây nam của Thanh Hoa phố có một đoạn đường, đằng trước nhìn qua bất quá cũng chỉ là một cái sườn núi, nhưng ngay cả dân bản xứ thậm chí cũng không biết, mặt sau ngọn núi này thế nhưng lại là vách núi cheo leo.
Lúc này cũng đã gần nửa đêm, sao dày trăng sáng, vùng núi lại có mùi thơm của cây cỏ hòa lẫn với bùn đất, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy vài tiếng côn trùng kêu. Bạch Hi Vũ cõng trên lưng một đống phế liệu ngẩn đầu lên, đúng lúc nhìn thấy đỉnh núi cách đó không xa bao trùm bởi làn sương mù thong thả trôi.
Bạch Hi Vũ hơi mỉm cười, hắn cố tình đem đám người kia dẫn tới chỗ này, còn muốn giả vờ cái gì cũng không biết, giống như là người gặp xui xẻo đến bước đường cùng.
Hắn có thể nghe thấy vô số tiếng bước chân ngày càng tới gần, Bạch Hi vũ hơi quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy phía sau hắn có một đám người áo đen đang đuổi sát.
Bạch Hi Vũ nhìn qua tất cả một lượt, đối phương có khoảng chừng hơn ba mươi người, hắn mặc dù rất tự tin vào võ công của mình, nhưng vẫn không điên đến độ nghĩ một mình mình có thể đánh bại hơn ba mươi người đã huấn luyện qua.
Hắn liền càng chạy nhanh hơn, tiếp tục hướng đến đỉnh núi đầy sương mù mà chạy đi.
Bạch Hi Vũ đứng trên đỉnh núi, dáng người thẳng tắp, sương mù màu trắng di chuyển xung quanh hắn. Hắn không hề nhúc nhích, chờ cho mấy chục người đuổi giết ở phía sau chạy tới nơi này.
Nghe nói ngọn núi này có tên là Trường Kha, truyền thuyết kể rằng xưa kia có một người phụ nữ gọi là Mạc Trường Kha, phu quân tòng quân mười năm không về. Người trong thôn nghi ngờ Trường Kha cùng hàng xóm có tình cảm, muốn gả Trường Kha cho người kia. Trường Kha không chấp nhận, từ trên vách núi cheo leo vạn trượng mà gieo mình xuống, lấy thân lập lời thề, vì thế ngọn núi này có tên là Trường Kha.
Sau sự cố này câu chuyện cũng không tiếp diễn, hơn nữa cao trào ít làm cho người ta cảm thụ được ý nghĩa, ở một trình độ nhất định nào đó hoàn toàn đi ngược với tư tưởng của phụ nữ hiện đại. Chính vì thế mà trong vòng mấy chục năm nay ít được lưu truyền, hiện tại đã không còn nhiều người biết đến.
Hiện tại Bạch Hi Vũ cảm thấy cú nhảy này của mình có lẽ còn có thể đổi được tên ngọn núi này, cố sự này của hắn vừa có tính hoàn chỉnh, vừa có tính độc lập, lại có tính đột phá về mặt tính hướng. (:)))))
Nếu như Tần Tắc Dung cố gắng thêm xíu nữa, cùng nữ chính ân ân ái ái triền miên, lấy chuyện vui của Tần Tắc Dung và nữ chính lại càng tôn thêm kết cục thê lương của hắn lúc này. Vừa nghĩ đã thấy xúc động kinh khủng.
"Hi Vũ sơn" tên này đúng là dễ nghe hơn thật.
Thật đáng mừng! Thật đáng mừng!
Trong nháy mắt những tên mặc áo đen đã đuổi đến ngay phía sau hắn, Bạch Hi Vũ quay lưng về phía bọn họ, một đống chai nhựa trên người vẫn chưa buông xuống.
Tầng sương mù trắng kia dưới ánh trăng rất hữu hiệu đối với mấy cái chai nhựa, vì thế cho nên bây giờ vẫn chưa có ai phát hiện ra phía sau Bạch Hi Vũ thực ra chỉ là một đống rác.
Ánh trăng lạnh lẽo, dưới chân như cũ vẫn là một mảnh sương mù, xung quanh đều là những loại hoa cỏ tươi tốt không biết tên. Nhưng lúc này lại không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào của lũ côn trùng, hoàn toàn tĩnh lặng.
Phía sau có người mở miệng nói: "Tần Tắc Dung, ngươi chạy không thoát đâu, không bằng ngoan ngoãn theo bọn ta quay về, may ra còn có thể tha cho ngươi một mạng."
"Tôi sẽ không giao Tần Tắc Dung cho các người." Bạch Hi Vũ nhìn vách núi dưới chân, thanh âm bình tĩnh, không có nửa phần ngại ngần.
"Bạch tiên sinh, cậu đây rốt cuộc muốn cái gì chứ?" Phía sau có người khuyên Bạch Hi Vũ: "Đem Tần tiên sinh giao cho chúng tôi, cậu liền có thể bình an rời đi, như vậy không phải quá tốt sao?"
Bạch Hi Vũ cúi đầu, nhìn có vẻ như đúng là đang suy nghĩ. Một lát sau mới nghe thấy hắn nói: "Không tốt."
Âm thanh không lớn, nhưng vẫn đủ để đám người phía sau nghe rõ.
Người kia nói tiếp: "Như vậy chỉ có thể xin mời cả Bạch tiên sinh và Tần thiếu cùng chúng ta trở về thôi."
Bạch Hi Vũ ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng, cúi đầu nhìn mảnh sương mù màu trắng ở dưới chân kia, hắn biết dưới làn sương mù này chính là vách núi cao ngất. Bạch Hi Vũ nghiêng đầu nhìn đống đồ vật đang mang trên vai, khẽ mỉm cười.
Hắn nhẹ nhàng nói: "Đừng hòng!"
Sau đó liền thả lỏng người, nhảy xuống vách núi cao ngất trước mặt.
Mấy chục người phía sau nhất thời sững sờ tại chỗ.
Ngươi nhìn ta một cái, ta lại nhìn ngươi một cái, đều là vẻ mặt không thể tin nổi.
Ai cũng không thể ngờ Bạch Hi Vũ sẽ quyết định như vậy, vách núi cao cả nhìn mét thế này nói cái liền nhảy, một câu gợi ý cũng chả có.
"Đại ca, làm sao bây giờ a?" Có người nhỏ giọng hỏi đại ca của bọn họ.
Một nam nhân trung niên đứng trước cả đoàn người đem tên vừa hỏi vật ngã xuống đất, hứ một cái rồi mắng: "Thằng ngu, còn có thể làm gì nữa? Trở về chứ còn gì, lão tử không tin nhảy xuống từ vách núi cao như thế còn có thể sống sót."
"Trở về?"
Cả đoàn người lại dần dần rút khỏi núi Trường Kha, ánh trăng ảm đạm, cây lá đong đưa, xung quanh dường như có hàng ngàn vì sao tuyệt đẹp gieo xuống từ trên trời.
Rồi lại lặng yên đáp xuống đỉnh núi Trường Kha.
Không ai hay biết.
........................
Bạch Hi Vũ đương nhiên sẽ không tự tìm đường chết dễ dàng như thế.
Có điều mặc dù nói tổng bộ đã phải lon ton chạy đến cứu mạng hắn, để hắn trong lúc rơi gặp không ít bước đệm không gian, nhưng lần này hắn đúng là rơi không hề nhẹ.
Bạch Hi Vũ ở dưới vách núi tìm được mấy cành cây, đem đoạn chân bị gãy của mình cố định lại, sau đó muốn chạy tới điểm đưa vòng hào quang tiếp theo.
Mẹ kiếp, may là cuối cùng cũng đưa được vòng hào quang, chẳng qua cái kiểu nốt ruồi Chu Sa này coi như làm cốt truyện sập hết rồi!
Ui da——–
Mẹ nó đau chết khiếp!
Bạch Hi Vũ quay đầu nhìn cái chân gãy của mình, kêu hai tiếng, rồi lại tiếp tục bò về phía trước.
........................................
Ba năm sau.
Tại một căn nhà nghèo túng lại hậu trong một thôn sơn nhỏ.
"Căn cứ vào giả thiết, Tiểu Cương đi với tốc độ 100m/phút xuất phát sớm hơn Tiểu Minh 15 phút, mà Tiểu Minh lại đi mỗi phút được 120m, chúng ta có... Bài học hôm nay đến đây là kết thúc." Bạch Hi Vũ khép lại sách giáo khoa trong tay, quay xuống phòng học cũ nát nhét đầy hơn ba mươi học sinh nói: "Được rồi, tan học."
Tất cả học sinh đứng lên, đồng thanh nói: "Hẹn gặp lại thầy ạ!"
Những học sinh này có lớn có nhỏ, lớn nhất cũng đã mười lăm mười sáu tuổi, mà bé nhất chỉ có chín tuổi. Bọn chúng ăn mặc đủ mọi màu sắc mang theo đầy vết vá, quần áo không vừa vặn, âm thanh nhưng lại lanh lảnh to rõ, khí thế bừng bừng tràn ngập hi vọng. Bạch Hi Vũ nhìn học sinh của mình, không tự chủ lại lộ ra nụ cười.
Sau khi học sinh đều đã rời đi, Bạch Hi Vũ ngồi trước bàn giáo viên thu dọn sách vở, đột nhiên nghe thấy tiếng người gõ cửa. Bạch Hi Vũ quay đầu, nhìn thấy một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi mặc váy màu xanh da trời đứng ở cửa. Chiếc váy này cũng không vừa vặn, hơn nữa là kiểu dáng đã từ rất lâu rồi, có chút cổ xưa, nhưng vải thì không tồi, bên ngoài không có một nếp nhăn nào cả.
Cô gái mặt mũi vẫn tính là thanh tú, chỉ là có hơi chút trắng xanh.
Bạch Hi Vũ mở miệng hỏi: "Bùi tiểu thư, có chuyện gì sao?"
Bùi Tinh Tinh hơi cúi đầu, nói với Bạch Hi Vũ: "Thầy Bạch, tôi muốn đến cảm ơn thầy. Tôi biết ngày hôm đó chính thầy đã cứu tôi, nếu không..."
Bạch Hi Vũ cắt đứt lời Bùi Tinh Tinh, hắn đồng ý là hắn phải đưa vòng hào quang cho nữ chính, nhưng không có nghĩa là hắn cũng phải nghe nữ chính tìm hắn kể khổ. Bạch Hi Vũ mỉm cười, nói: "Không có gì, cô không sao là tốt rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]