Nói xong Lưu Phú liền tức giận rời đi. Để lại một mình Mạnh Giai Kỳ đang che lại bên má sưng đỏ của mình, ngây ngốc đứng ở nơi đó, nhìn những ánh mắt khác thường của các sinh viên đi qua, đôi mắt gã không nhịn được đỏ lên.
Gã không biết tại sao, sau khi mình sống lại đời này sẽ còn gặp phải chuyện như vậy. Rõ ràng tất cả mọi chuyện phải bị khống chế trong tay gã mới đúng.
Nhìn bóng lưng vội vã rời khỏi của Lưu Phú. Mạnh Giai Kỳ trong lòng giận đến nghiến răng nghiến lợi. Tên đàn ông không có trách nhiệm này, ngày thường ở trên giường khoe khoang khoát lác, lúc xảy ra chuyện lại đối xử với gã như vậy.
Bộ dạng vừa mập vừa xấu như thế, còn dám nghĩ gã cố ý làm lộ ảnh chụp vì hắn hay sao, đúng là tên ngu!
Vốn dĩ chọn tên Lưu Phú này là vì muốn điểm số của mình ở học viện có thể để lại thành tích hơn người. Chỉ cần điểm số như vậy, ngay cả khi gã có gia cảnh bình thường cũng sẽ được người khác hâm mộ.
Đến lúc đó gã nhất định có thể trở thành hình mẫu cho người khác, Lâm Trạch nhất định cũng sẽ nhìn gã bằng con mắt khác. Tuy rằng vẫn còn chút khó chịu với Lâm Trạch vì sự tình xảy ra khi Anh Chu về nước.
Tuy quan hệ giữa họ đã hoà hoãn hơn không ít dưới sự nỗ lực của gã trong mấy ngày gần đây, nhưng nếu thực sự phải chịu toàn bộ chuyện này, Lâm Trạch sẽ nhìn gã thế nào đây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-cho-lao-dai-tan-tat-am-ap/2556000/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.