Cá
________
Lâm Nghị Đình ở trong lòng yên lặng nghĩ, nhưng phải là người tài giỏi nào mới có thể xứng với Tiểu Chu. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, lại chỉ làm anh cảm thấy tất cả mọi người đều không ai bằng 1 góc áo Tiểu Chu của anh.
Tiểu Chu tốt đẹp như vậy, hoàn mỹ như vậy, ở trong lòng anh là tồn tại của thiên thần. Tiểu Chu như vậy khiến anh cảm thấy mình không thể chịu được việc cậu bị bất kỳ kẻ nào nhúng chàm.
Nghĩ tới đây anh hít sâu một hơi, nhả ra ngụm khói. Không sao hết, còn mình ở đây, nhất định sẽ không để bất kỳ người thô bỉ nào quấy rầy Tiểu Chu.
Tiểu Chu còn ước mơ muốn thực hiện của em ấy, mình làm như vậy chỉ vì muốn Tiểu Chu không bị làm phiền thôi. Đúng vậy, mình làm vậy chỉ vì muốn tốt cho Tiểu Chu.
Lúc anh đang nghĩ ngợi, cửa phòng truyền đến tiếng gõ. Sau đó quản gia Lâm cười tủm tỉm bước vào, đối diện Lâm Đình Nghị nói: “Đại thiếu gia, Anh thiếu gia tới!”
Lâm Đình Nghị nghe quản gia nói, lập tức điều khiển xe lăn chạy bằng điện tới phòng khách tìm Anh Chiêu. Thâý Anh Chiêu vẫn còn mặc đồng phục, trên tay cầm cặp sách, Lâm Đình Nghị nở nụ cười vui vẻ, hào hứng nói:
“Tiểu Chu, hôm nay sao tới sớm quá vậy!”
Anh Chiêu tự nhiên mà đem áo khoác ngoài của mình giao cho quản gia, cười cong miệng nhìn Lâm Đình Nghị. Mắt phượng sau kính loé lên tinh quang.
Cậu tiếp lại gần trước mặt Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-cho-lao-dai-tan-tat-am-ap/2555982/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.