Sau trận mưa, rêu trên sân càng thêm xanh tươi như vừa mọc thêm ra vài chùm mới, phía trước phía sau nhà đều muốn nếm thử những giọt nước mưa cuối cùng rơi xuống.
Những giọt nước tí tách rơi từ mái ngói, tiếng kêu "a a ư ưm" cũng tràn ra từ dưới hiên nhà, từng tiếng từng tiếng nối tiếp nhau, mềm mại ngọt thanh, âm điệu đứt quãng nghẹn trong cổ họng, vừa là khó nhịn vừa là vui thích.
"Nha Nha ngoan, kêu ra đi."
Bành Thạch Nhai xấu hổ giơ tay che mắt hắn, nghiêng đầu sang một bên ấp úp: "Đừng, đừng nhìn như vậy..."
"Vì sao? Bảo bối của ta đẹp, đẹp thì vì sao lại không được nhìn?" – Nhan Thủy Minh tóm lấy cổ tay y cắn nhẹ đầu ngón tay hồng phấn, hơi híp mắt lại, rồi thúc vài cái thật mạnh, đâm cho y chỉ biết ưỡn cổ hét lớn lắc đầu.
Tay Bành Thạch Nhai bị tóm giữa không trung, ngón tay gập vào mở ra rồi lại gập vào, nhưng chẳng thể nắm được gì cả, chỉ có bên dưới vẫn kề vai sát cánh bên hắn. Cảm giác như bị thủy triều đáp úp không ngừng này rất đáng sợ, vừa khiến y cảm thấy Nhan Thủy Minh cách y quá xa, vừa không thân mật, cũng không đủ cảm giác an toàn. Eo y cũng run lên, cố gắng tránh thoát tay hắn muốn đến gần hắn: "Muốn ôm, ưm... Hức, khó chịu..."
Nhan Thủy Minh mềm lòng, cúi người buông tay y ra để y ôm cổ mình: "Được rồi, đừng làm nũng. Bình thường cái gì cũng làm được, tại sao đã lên giường nhiều lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-be-xui-xeo/3318033/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.