Đến khi cọ cổ áo Nhan Thủy Minh nhăn nhúm dúm dó, Bành Thạch Nhai mới ngượng ngùng hít hít mũi, tự giác ra khỏi cái ôm của hắn, tóm tay áo mình muốn lau khô cổ áo cho hắn, rồi lại cẩn thận chỉnh lại cổ áo hắn rồi mới lau lung tung nước mắt trên mặt mình. 
Quá khó coi, quá mất mặt, Bành Thạch Nhai nghĩ. 
Nhan Thủy Minh lại không chê chút nào, hắn đè bàn tay đang cọ cọ mặt xuống, kéo y vào trong phòng, thấm ướt khăn lông lau mặt cho y. Trên khăn lông có mùi hương rất thoải mái, Bành Thạch Nhai vô thức hít sâu một hơi, ngửi được hương vị trên người Nhan Thủy Minh, điều này khiến y vừa thoải mái vừa thả lỏng, cảm xúc bất ổn định khi nãy cũng bị mùi hương này thổi bay. 
Muốn nhiều hơn nữa. 
Nhưng cảm xúc mềm mại trên mặt đột ngột dừng lại, Bành Thạch Nhai sợ tới mức nín thở, mở mắt nhìn, chỉ thấy Nhan Thủy Minh mỉm cười nhướn mày, sau đó y cảm nhận được đôi môi còn mang theo ý cười kia chạm lên môi mình. 
Lại một lần nữa cảm xúc hỗn loạn, môi chưa kịp nóng, đã dời đi. 
Lòng bàn tay ấm áp chạm lên khóe môi y, Nhan Thủy Minh nói: "Vừa nãy khi uống rượu, ta đã nói gì?" 
Bành Thạch Nhai cố gắng nhớ lại, y nhớ rõ rất rõ những gì Nhan Thủy Minh đã nói nhưng đêm nay hắn nói nhiều quá, y không biết hắn đang muốn nhắc đến câu nào. 
Nhan Thủy Minh nhắc nhở: "Ta nói, ngươi muốn gì, phải tự nói cho ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-be-xui-xeo/3318021/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.