Không biết vì sao buổi chiều không thấy Bành Thạch Nhai qua đây, Nhan Thủy Minh nhàn rỗi không có gì làm đi dọc theo con đường đá bên rừng trúc đi tì y.
Lúc trước hắn chỉ tùy ý đi dạo qua loa ở đây, bây giờ bước lên thềm đá mới phát hiện núi rừng nơi đây rộng lớn vô cùng, trúc hai bên mọc thành từng cụm dày đặc, thẳng tắp chọc lên trời cao, phần đỉnh cao tít hơi hơi cong rủ xuống, xung quanh là bạt ngàn màu xanh xanh ngăn cách với thế giới bên ngoài. Thỉnh thoảng lại thấy tiếng chim bay vang trong rừng, hoặc tiếng sóc chạy đi kiếm ăn.
Sóc sợ người, Nhan Thủy Minh mới đi vài bước chúng đã giật mình chạy trốn khắp nơi. Đi sâu vào trong rừng trúc, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một nơi dành cho người ở, ngay trong rừng có một đường đi vào một căn nhà gỗ nhỏ. Hắn nhấc chân bước qua, trong lòng bỗng nổi lên cảm giác khó tả, cảm giác này, thực sự rất không bình thường, giống như về thăm chốn cũ, cũng giống như ảo cảnh trở thành sự thật...
Bành Thạch Nhai lại không ở nhà, ngoài cổng chỉ cài bừa một khúc trúc coi như đã khóa, cửa nhà cũng chỉ khép hờ, rất không may lại gặp phải người không có tự giác, hắn tự nhiên đẩy cửa bước vào.
Chủ nhân nhỏ ở đây dọn dẹp rất sạch, sân không quá to, bị một cây hoa lê chiếm hơn nửa, nửa còn lại trồng các loại rau dưa, Nhan Thủy Minh không biết tên chúng nó. Bên cạnh nhà gỗ có một túp lều tranh nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-be-xui-xeo/3318018/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.