Lạc Dương tấc đất tấc vàng, trên đường phố hàng quán san sát, bách tính tới lui, đi lại vội vã, xe ngựa của quan lại nhân gia từ từ mà đi, hai hình ảnh không giống nhau.
Mục Lương đưa Lâm Nhiên vào cung, cẩn thận nhắc nhở nàng nói năng quy củ không dưới mười lần, nàng không phải người ồn ào, Lâm Nhiên không phải đứa bé không hiểu chuyện, nói nàng sẽ nghe.
Nhìn bách tính bước chân vội vã, Mục Lương vẻ mặt lạnh như băng, trong mắt hiện lên sự thù hận, nàng dùng lòng bàn tay mơn trớn đầu Lâm Nhiên, Lâm Nhiên nâng đầu nhìn nàng: "A Lương không vui sao?"
"Bé ngoan hài lòng không?" Mục Lương bỗng nhiên cảm thấy bất đắc dĩ, nhớ tới lời phụ thân nói với nàng, "Nếu có thể, ta tình nguyện năm đó không cùng với tiên đế tranh giành thiên hạ, đi làm ruộng ở Đại Hán, cũng tốt hơn bây giờ mất đi nhân tính."
Hắn tuy là một người thô lỗ, cũng hiểu hai chữ trung nghĩa, bây giờ bất trung bất nghĩa, khiến người cười nhạo.
Lâm Nhiên không hiểu tâm tình trong mắt nàng, mặt mày ngây thơ vừa vặn khiến tâm tình nàng tốt lên, "Không vui, rời khỏi A Lương sẽ thấy không vui, không phải nói về Lâm gia sao? Tại sao lại không đi, tiến cung làm cái gì?"
"Sau có thời gian lại về Lâm gia, bé ngoan nhớ phải nhịn xuống, không thể tùy tiện cãi nhau với người ta, ta chờ ngươi về nhà." Mục Lương nở nụ cười thê lương, khóe môi hơi cong ra một vệt ôn nhu mà ôn hoà.
"Vậy người muốn đi giúp tổ mẫu tưới hoa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-be-toi-o-re-thanh-hoang-de/260727/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.