Tề Việt không làm gì tự nhiên bị ăn tát, nổi trận lôi đình, "Ngoại trừ cha ta, không một ai dám đánh ta, ngươi chỉ là một con nhãi, mau viết nhanh."
Cửu Vương phủ thư phòng không có ai canh gác, vì có vẻ trong nhà không có đồ giá trị, Mục Năng không đề phòng, lúc này mới để Tề Việt vào được. Hắn nhìn thẳng đứa bé đang ngồi, trong đầu chợt nảy ra một ý, đứa bé này đến nói còn chưa sõi thì làm sao mà biết viết chữ.
Hắn vỗ đầu một cái, tự mình trải thẳng giấy trắng, tập trung viết nguyên một trang giấy, lấy tay nhỏ của Lâm Nhiên ấn vào làm dấu, "Như vậy coi như ngươi thức thời."
Lâm Nhiên không hiểu chuyện gì, gặm đầu ngón tay mình, nhìn dấu hồng trên lòng bàn tay chợt cảm thấy thú vị, duỗi đầu lưỡi bé xíu ra liếm liếm, rất chi là thích thú.
Bên tai nghe thấy tiếng gõ cửa từ gian ngoài, Tề Việt nhanh chân chạy mở cửa, đắc ý đem tờ giấy từ hôn đưa ra trước mặt Mục Lương: "Giải quyết xong đại sự, còn không mau cảm tạ bản thế tử."
"Vô nghĩa." Mục Lương một bước lướt qua hắn, nhấc chân đi vào bên trong thư phòng, bước vào liền nhìn thấy Lâm Nhiên đang say sưa ngon lành liếm đầu ngón tay của chính mình, còn bẹp miệng.
Mục Lương bất đắc dĩ, nắm chặt nắm đấm nho nhỏ của nàng, "Bé ngoan lại không ngoan."
Tay của mình bị che, đầu lưỡi nho nhỏ phấn hồng vô thức liếm vào mu bàn tay trắng nõn của Mục Lương, thấy mùi vị không giống, đôi mắt nhỏ hứng phấn sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-be-toi-o-re-thanh-hoang-de/260721/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.