Sau khi Lâm Nhiên biến mất một cách bí ẩn, Mục Năng đem binh đi lật tung cả ngôi chùa lên, đến một con ruồi cũng không lọt.
Trên núi thanh tịnh, rất nhiều binh lính mặc áo giáp đeo đao cầm kiếm, khiên người qua đường cũng cảm thấy khiếp vía. Mục Lương tìm trong chùa rất lâu, nhưng vẫn không thấy người đâu, thâm tâm cực độ hoảng sợ, nỗi tuyệt vọng quanh quẩn trong lòng nàng.
Khách hành hương trong chùa bị giữ lại đang bất bình, ồn nào không ngớt, Mục Năng hiếm khi dùng binh, hôm nay sai lính đi trấn áp, ngăn chặn kịp thời.
Mục Năng buồn bực đi tới đi lui, bên tai vang lên tiếng khóc lóc của Ngụy thị, xoay bước cả giận nói: "Ngươi cho rằng Lâm Nhiên không còn, A Lương sẽ xuất giá thêm một lần nữa sao? Hoang đường, theo suy nghĩ của ngươi, Lâm Nhiên mất rồi, thì Lâm gia có thể bỏ qua cho chúng ta à? Ngươi đừng quên Lâm gia bây giờ là hoàng thương, thân phận không giống với trước đây..."
"Hoàng thương cũng là thương nhân, sĩ nông công thương, ngươi nghĩ với tính cách của con bé Lâm Nhiên kia sẽ đối xử tốt với A Lương? Còn nữa, ta đã nói rất nhiều lần rồi, không phải ta làm, ta chỉ định đưa con bé đó đi chỗ khác. Nhưng mà còn chưa có động thủ nữa, không liên quan gì đến ta."
"Ngu xuẩn, ngu đến bó tay luôn, không biết nên nói gì với ngươi nữa, cái não của ngươi quá ngắn, chỉ hợp để đối phó với cái thôn nhà quê ngươi sống thôi. Ngươi không giải quyết được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-be-toi-o-re-thanh-hoang-de/2002859/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.