Khấu Đồng chần chừ một lát, thở dài, đoạn nâng tay lên ôm lấy tấm lưng rộng của Hoàng Cẩn Sâm.
Ở cái nơi hỗn độn chân thật và giả dối này, ở cái nơi mỗi người đều lạc lối trong bản tâm này, Khấu Đồng hỏi chính mình, ai nguyện ý tỉnh lại từ trong mộng đẹp đây? Ai nguyện ý mở mắt ra, đối mặt với thế giới lạnh lẽo không can hệ gì với bản thân đây? Khi tất cả mọi người đều đang mộng du, vì sao một mình ta lại phải thanh tỉnh?
Thế nhưng… chẳng có cách nào.
Khấu Đồng thở dài thật sâu, trong lòng tự giễu nghĩ tuy nơi này có mỹ nam sát thủ chủ động yêu thương nhung nhớ, có mỹ nữ bất lão tự hiến chiếu hoa, có nhóc con thiên sứ người máy hình người thường xuyên bày trò, nhưng mà…
Con người làm sao có thể biết rõ giả dối mà còn chìm đắm trong ảo cảnh hư vô không tồn tại?
Nếu một con người đến quá khứ chân thật từng xảy ra cũng không dám đối mặt, thì có khác gì tự phủ nhận bản thân đâu?
Nếu mẫu Gen đã bị pha tạp của người khác mà còn muốn phủ nhận ký ức, thậm chí phủ nhận linh hồn, phủ nhận toàn bộ thế giới mình từng trải qua, thế thì có khác gì con đà điểu vùi đầu trong cát, chỉ lộ cái mông bên ngoài đâu?
Nếu khi đôi mắt âm trầm và cái miệng đầy răng nanh lộ ra từ bóng tối, nhân vật chính hét lên một tiếng chôn mình trong chăn giả vờ không nhìn thấy, sau đó trợn mắt ngất lịm đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-y/3139289/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.