Chiếc taxi dừng lại ở một con đường nhỏ, Cơ Uyển xuống xe. Con đường nhỏ thường ngày giờ đây đã phủ tuyết trắng, từng dấu chân in sâu trên lớp tuyết. Cơ Uyển dường như cảm thấy phấn chấn hơn khi nhìn thấy ngôi nhà của mình. Vào những năm trước, dịp Giáng sinh với cô cũng vô cùng nhàm chán vì phải nhìn thấy cảnh những cặp đôi đi trên đường, cảnh gia đình hạnh phúc. Cô cũng mong muốn điều đó, cũng muốn đón Giáng sinh cùng gia đình, cũng muốn một lần được tặng quà Giáng sinh từ ông già Noel. Bây giờ nghĩ lại... vĩnh viễn cũng không nên mơ mộng nhiều. Mộng tàn chỉ càng làm cho con người ta càng thêm thất vọng. Lúc còn ở Dương gia, mỗi dịp Giáng sinh, Hoàng Yên Châu đều tổ chức tiệc, mời bạn bè của mình rồi tặng quần áo mới cho Dương Tuyết Hoa. Cơ Uyển thì lúc nào cũng bị đối xử tệ bạc nên lúc nào cũng lủi thủi một mình. Lúc mới sang Anh, mùa Giáng sinh của cô là ở trường Đại học, sau đó là đều một mình vùi đầu vào sách vở, vẽ vời. Tiểu Hy lúc đó cũng vậy, cô không bận tâm tới lễ tết như Cơ Uyển lắm bởi vì cô có một gia đình hạnh phúc, ấm áp. Cô đã từng ước muốn có một lần đón Giáng sinh thật ý nghĩa, thật ấm áp bên gia đình nhưng mà... dường như nó quá xa vời. Mẹ cô đã đi du lịch cùng với mẹ Hàn Thượng Phong nên không thể cùng cô đón Giáng sinh. Hàn Thượng Phong thì cũng bận luôn rồi... Cơ Uyển nhìn đống tuyết trước sân nhà. Hay là cô cũng thử một lần làm người tuyết nhỉ. Cơ Uyển mở cửa đi vào nhà, ném chiếc túi xách cùng điện thoại lên ghế sofa rồi chạy ngay ra sân. Bàn tay của cô khẽ chạm vào tuyết trên nền đất. Chà! Thật lạnh. Cơ Uyển chà hai bàn tay vào nhau rồi lại tiếp tục nắm những cục tuyết nhỏ. Thật thú vị. Một người tuyết tí hon ra đời. Cơ Uyển nhìn một hồi lâu rồi mỉm cười. Cô lại tiếp tục vùi mình vào đống tuyết. Hai bàn tay cô lạnh tới nỗi sắp không còn cảm giác nhưng cô vẫn cố chấp ngồi dưới cơn mưa tuyết, tạo từng người tuyết một. Tới lúc không chịu nổi vì lạnh nữa, Cơ Uyển mới đi vào nhà. Người cô như cứng đờ, đặc biệt là đôi chân và hai bàn tay. Tay cô đã lạnh tới nỗi không thể lạnh hơn. Cơ Uyển vội vàng ngâm mình trong bồn nước ấm, thay một bộ đồ khác rồi đi vào phòng thiết kế. Mặc dù đã được ngâm nước lạnh nhưng người cô vẫn đang run rẩy vì lạnh. Tay cứng tới nỗi không thể cầm bút lên để vẽ. Cơ Uyển cố gắng từng chút, từng chút một mới được một nét hoàn chỉnh trên giấy. Sau một hồi nỗ lực, cuối cùng cô cũng vẽ ra được một bông hoa tuyết. Tuy những nét có vài phần cứng cáp nhưng trông vẫn vô cùng đẹp. Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, thấm thoát đã sáu giờ rồi. Trời bên ngoài đã tối, tuyết bắt đầu rơi ngày càng nhiều. Hôm nay quả thật là ngày lạnh nhất trong năm mà. Cơ Uyển mặc một bộ đồ chẳng mấy ấm áp nhưng cũng không cảm thấy lạnh lắm. Chỉ đơn giản là một chiếc áo len cao cổ màu đỏ mận cùng chiếc quần màu đen, chân không đi tất, chỉ xỏ đôi dép đi trong nhà ấm áp. Cô tắt đèn phòng thiết kế rồi đi xuống dưới phòng khách. Đèn được bật lên, mọi không gian đều thoát khỏi bóng tối tĩnh mịch. Cơ Uyển đi vào bếp, bật điện rồi đun một ấm nước. Cô mở tủ lấy một gói bột ca cao rồi cho vào cốc. Tiếp đó là lấy một cái tô, một đôi đũa cùng một cái thìa. Nhìn cũng có thể đoán được cô đang định ăn mì tôm. Lịch sử lại lặp lại. Chẳng có bữa tối nào đặc sắc hơn mì tôm. Năm năm đón Giáng sinh cùng tô mì tôm. Như vậy cũng đủ ấm áp rồi. Nếu có thể, cô chỉ muốn ăn lẩu vào cái thời tiết lạnh giá này nhưng đáng tiếc. Ở đây không có quán lẩu nào ngon cả. Cô chỉ thích mỗi hương vị truyền thống thôi. Tô mì nóng hổi tỏa hương thơm phức được đặt lên chiếc bàn ăn, bên cạnh là ly ca cao tỏa hương nghi ngút. Cơ Uyển ngồi xuống, cầm đũa rồi gắp một gắp mì lớn cho vào miệng. Ngon thật đấy! "Cạch" Cơ Uyển giật mình nghe tiếng động lạ, nhìn về phía phòng khách. Dường như có một luồng khí lạnh luồn vào trong nhà. Cơ Uyển đứng dậy rồi đi ra phòng khách xem xét tình hình. Lẽ nào có trộm? "A!" Cơ Uyển giật mình suýt nữa thì ngã xuống đất, cũng may là được cánh tay to lớn kia đỡ lại. Đang định nói gì đó thì môi của cô bị chặn lại. Một luồng hơi thở lạnh giá bao phủ khắp môi cô. Sao anh lại lạnh như vậy? "Em có biết là anh tìm em khắp nơi không?" Hàn Thượng Phong hôn cô không một chút thương tiếc, như kiểu đang trừng phạt cô. Cơ Uyển đẩy Hàn Thượng Phong ra, cất giọng nhẹ nhàng: "Ai bắt anh tìm em." Hàn Thượng Phong nhíu mày nhìn cô, cất giọng hỏi: "Tại sao lại chạy về đây? Sao không ở đó?" "Ở đó nhàm chán. Ít ra về đây còn có thể... vẽ vời." Giọng Cơ Uyển nhỏ dần. "Nhàm chán? Em có biết anh tìm em khắp nơi không hả?" Hàn Thượng Phong tức giận nhìn cô. Cơ Uyển ấm ức nhìn Hàn Thượng Phong, hắng giọng: "Vậy anh có biết cảm giác của em không? Anh vì Lý Thanh Nhàn mà bỏ mặc em, thậm chí còn không nói một tiếng với em liền bỏ đi." Hàn thượng Phong lập tức ngây người. Thì ra cô ấy nhìn thấy hết. Vậy mà anh cứ tưởng cô không biết. Anh chỉ định đi một lúc rồi về, lúc về còn định cho cô bất ngờ. Ai dè lúc về nhà không thấy bóng dáng cô đâu. Lúc đó Hàn Thượng Phong cứ cuống hết cả lên, lại chạy xe tới bệnh viện xem cô có ở đó không. Nhưng mà không thấy. Sau đó lại mắc kẹt trên đường vì tuyết rơi quá dày. Tới bây giờ mới có thể đến được ngôi nhà nằm trong vùng hiu quạnh này của cô. "Xin lỗi. Lúc đó anh vốn dĩ nghĩ em không để ý." Hàn Thượng Phong ôm cô vào lòng. Nếu là anh... không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì. "Đồ vô lương tâm nhà anh." Cơ Uyển mắng thầm. Dường như cô có thể cảm nhận được toàn thân anh đang lạnh. Thật sự rất lạnh. Cơ Uyển vội cầm lấy bàn tay anh. Dừng một chút... Tay anh đang xách một bịch lớn. Cơ Uyển lại ngẩng mặt nhìn anh với vẻ tò mò. "Anh chạy khắp thành phố mới mua được cho em đấy." Hàn Thượng Phong tỏ vẻ đáng thương cùng bất lực. Cơ Uyển cầm lấy cái bịch trên tay anh, mở ra xem. Trời ạ! Toàn bộ đều là những thứ cần để ăn lẩu, gói gia vị lẩu to đùng đùng thế này mà anh cũng mua được. Trước kia cô tìm mãi mà cũng không thấy, vậy mà anh chỉ mất mấy tiếng liền có thể mua được gói gia vị lẩu kiểu truyền thống này cho cô. Lòng cô bỗng trở nên vui sướng. Cô không nên giận dỗi anh như vậy. Nếu biết trước như vậy cô sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, không một lời than vãn. "A... Yêu anh chết mất!" Cơ Uyển vui sướng ôm lấy cổ Hàn Thượng Phong, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Hàn Thượng Phong buồn cười nhìn Cơ Uyển trông như một đứa trẻ con. Chỉ là một nồi lẩu thôi cũng đã khiến cô vui tới vậy rồi. "Em có tính trả công cho anh không?" Hàn Thượng Phong ghé sát tai cô, cắn nhẹ lên vành tai cô. Cơ Uyển hơi đỏ mặt, mím môi nhìn anh. "Anh muốn em trả bao nhiêu?" Cơ Uyển cố ý trả lời một ý nghĩa chân thực nhất. Hàn Thượng Phong nhếch môi cười: "Tùy em." "Vậy thì..." Cơ Uyển đang suy ngẫm với câu trả lời chân thực của mình thì liền bị Hàn Thượng Phong bế lên. "Anh làm gì vậy?" Cơ Uyển nhíu mày nhìn Hàn Thượng Phong. Hàn Thượng Phong cúi đầu hôn cô rồi nói: "Trả công, tiếp tục chuyện bị bỏ dở." Cả người Cơ Uyển đều nằm trên chiếc giường lớn, chứng kiến Hàn Thượng phong cởi bỏ áo khoác. Anh đang tiến tới cởi bỏ chiếc áo len trên người cô thì bị cô chặn lại. "Em lạnh lắm. Không được đâu." Hàn Thượng Phong nhếch môi cười, tay anh nhanh chóng luồn vào bên trong áo của cô. "Rất nhanh thôi... Em sẽ cảm thấy ấm áp." Môi của Hàn Thượng Phong lại phủ lên môi Cơ Uyển. Quả thật... nóng lên rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]