Chương trước
Chương sau
Cảm giác chân thực, ấm áp, lại vô cùng mơ hồ. Trong cơn mê, những hình ảnh đẫm máu lại xuất hiện trong đầu của Cơ Uyển. Tiếp sau đó là những hình ảnh ghê tởm của Dương Tuyết Hoa cùng người đàn ông tên Lý Kỳ.
Cơ Uyển bừng tỉnh mở mắt, lấy tay bịt miệng, chạy nhanh vào trong nhà vệ sinh.
Cảm giác buồn nôn dâng lên, cô khổ sở ở trong nhà vệ sinh mà nôn khan do trong bụng vốn dĩ chẳng có gì để mà nôn ra.
Mặt cô xanh mét lại, nhìn mình trong gương, cô thấy mình trông chẳng khác nào một xác chết. Trên mặt cô còn có một chiếc băng cá nhân nhỏ. Nó là vết dao mà Dương Tuyết Hoa để lại trên mặt cô.
"Ọe."
Một cảm giác buồn nôn lại ập tới. Dường như cô chẳng còn sức mà đứng nổi nữa, ngồi tựa đầu vào bức tường nhà tắm, khó nhọc thở.
Hàn Thượng Phong vừa nấu cháo xong, vừa bước vào phòng thì không nhìn thấy cô đâu, anh mới hốt hoảng đặt tô cháo trên bàn, chạy ngay vào phòng tắm.
Cơ Uyển mệt nhọc ngồi bệt dưới đất, mặt xanh xao, tiếng thở nặng nề.
"Em có sao không?" Anh bế cô đứng dậy, sau đó đi ra ngoài.
Cơ Uyển lắc đầu, tựa đầu vào vai anh, lắng nghe nhịp đập của trái tim anh.
Cô được anh đặt lên chiếc giường êm ái, anh lại đưa tay sờ trán cô. Vẫn còn một chút nóng.
Cô đã hôn mê được hai ngày hai đêm, sốt cao vô cùng. Egan nói cô bị suy kiệt sức khỏe trầm trọng do không ăn đủ chất. Đã vậy hôm tham gia bữa tiệc cô còn uống khá nhiều rượu.
Hàn Thượng Phong rót cho cô một cốc nước ấm, đưa cho cô. Cơ Uyển vài ngụm lớn, sau đó thì vô lực tựa vào người Hàn Thượng Phong.
"Em cảm thấy thế nào rồi?" Anh đau lòng nhìn cô, vén mái tóc của cô ra phía sau tai.
"Em muốn ăn..." Cơ Uyển nhìn về phía tô cháo đang bốc hơi nghi ngút kia, mùi thơm cũng đã lan tỏa khắp căn phòng. Sau khoảng ba ngày không ăn uống gì, tất nhiên cô sẽ cảm thấy vô cùng đói bụng.
Hàn Thượng Phong đặt cô tựa người vào đầu giường, đi tới chỗ cái bàn, bưng tô cháo nóng hổi thơm phức đến cho cô.
Anh múc từng thìa cháo một, dịu dàng thổi rồi đút cho cô ăn. Cô rất thích mỗi lần anh dịu dàng như vậy. Cảm giác thật ấm áp.
Cơ Uyển ăn hết một tô cháo, sau đó lại đòi ăn tiếp. Đang đói lại ăn được cháo ngon như vậy quả thật nên ăn nhiều một chút.
Hai tô cháo đã lấp đầy được cái dạ dày của cô. Bây giờ trông cô có sức sống hơn nhiều.
Ăn xong, trong lúc chờ Hàn Thượng Phong đi cất dọn, Cơ Uyển mới phát giác ra mình đang ở đâu. Căn phòng quen thuộc, mùi hương quen thuộc. Đây chính là phòng của cô và anh.
Mọi thứ vẫn y nguyên như tối hôm cô rời đi. Mọi thứ trống trải, chiếc bàn trang điểm không có bất cứ một thứ gì, trên giá sách, chỉ còn lại thưa thớt mấy cuốn sách của Hàn Thượng Phong.
Cô đã từng thề rằng sẽ không bao giờ quay lại đây nữa nhưng mà... chắc phải phá bỏ lời thề đó rồi. Dù đi đâu thì nơi này vẫn ấm áp nhất, an toàn nhất, hạnh phúc nhất.
Cơ Uyển chợt nhớ tới nước Anh, lòng bắt đầu không yên. Tiểu Hy vẫn còn hôn mê trong bệnh viện, cô vẫn chưa biết rằng mẹ đang ở đâu... và cũng không biết Delvin vì bảo vệ chiếc cúp pha lê danh giá của cô mà bị thương nằm trong bệnh viện.
Hàn Thượng Phong đi lên phòng, mặt mày tươi vui, trên môi anh còn ẩn hiện nụ cười nhạt.
"Báo với em một tin vui. Trần Bạch nói Tiểu Hy tỉnh rồi." Anh ngồi xuống giường, khẽ mỉm cười.
"Thật sao?" Mắt Cơ Uyển lấp lánh, tràn ngập niềm vui sướng.
"Em muốn đi Anh quốc." Cơ Uyển lại nắm lấy bàn tay Hàn Thượng Phong, nhìn anh một cách chân thành.
Thật không thể cưỡng nổi vẻ đẹp của cô mà. Quân tử trước mĩ nhân cũng phải sụp đổ.
"Được. Nhưng mà hiện tại em chưa khỏe hẳn." Hàn Thượng Phong lại trầm tư một lúc.
Cơ Uyển lại lắc lư cái tay của anh, giọng ngọt đến sâu cả răng: "Đi mà, ông xã. Em muốn đi."
Hai từ "ông xã" này nghe rất lọt tai ai đó. Ngay lập tức, quân tử phải chiều lòng mĩ nhân.
Cơ Uyển cười thầm trong lòng. Cách này thực sự rất có tác dụng. Sau này phải dùng nhiều.
- ------------
Tuyết rơi ngày càng nhiều, xứ sở sương mù trông càng thơ mộng, lãng mạn trước những cơn mưa tuyết nhẹ nhàng.
Bầu không khí Giáng sinh ngày càng rõ rệt. Các đường phố của thủ đô London đều ngập tràn màu sắc, đặc biệt là thành phố về đêm. Ánh đèn neon. đèn màu rực rỡ, những ngôi sao trên đỉnh của những cây thông noel.
Trong bệnh viện, không khí Giáng sinh cũng ngập tràn.
Trong phòng bệnh cao cấp của Tiểu Hy, Trần Bạch cũng đã cho người trang trí toàn bộ để cô có thể cảm nhận được không khí Giáng sinh. Tiểu Hy dù tỉnh rồi nhưng vẫn chưa thể xuống giường đi lại. Điều này có hơi bất tiện.
Delvin ở phòng bệnh bên cạnh nhàm chán vô cùng. Anh không có cây thông, không trang trí, căn phòng ảm đạm đến khó tả. Mỗi ngày đều có mấy cô y tá trò chuyện với anh nên cũng đỡ buồn.
Cơ Uyển vừa xuống sân bay thì lập tức tới bệnh viện thăm Tiểu Hy cùng Delvin. Khi nghe Hàn Thượng Phong miễn cưỡng kể chuyện Delvin bị thương, Cơ Uyển vô cùng xúc động. Anh vậy là vì bảo vệ cái cúp của cô nên mới bị thương nặng.
Tới bệnh viện, đặc biệt là khi bước vào trong phòng của Tiểu Hy, Cơ Uyển vô cùng bất ngờ. Delvin cũng ở đây. Anh nằm trên ghế sofa, vừa nằm vừa trò chuyện với Trần Bạch cùng Tiểu Hy.
Tiểu Hy nhìn thấy Cơ Uyển thì liền hào hứng vẫy tay.
"Uyển Uyển."
"Tiểu Hy!" Cơ Uyển vui mừng phát khóc, chạy nhanh tới ôm Tiểu Hy.
"May quá, cậu đã tỉnh lại. Mình lo chết đi được." Cơ Uyển nghẹn ngào nói, suýt nữa thì bật khóc.
"Mình cũng vui chết mất." Tiểu Hy cười vui vẻ.
"Khụ khụ." Ai đó thấy mình bị bỏ rơi liền ho vài cái.
Cơ Uyển nhìn sang chiếc ghế sofa. Delvin đang quấn một dải băng quanh đầu, vẻ mặt buồn chán đến mức không thể buồn chán hơn.
"Delvin! Cảm ơn anh! Vô cùng cảm ơn anh." Cơ Uyển nở nụ cười vui vẻ, sau đó lại nhìn xuống chiếc bàn. Chiếc cúp pha lê vẫn vậy, cô mới kịp ngắm nó một lần, nó vô cùng đẹp.
"E hèm! Không cần cảm ơn. Em bình an vô sự là ok rồi." Delvin bật cười. Tính giả ốm yếu chút nhưng xem ra không cần thiết nữa rồi.
Cơ Uyển hòa vào bầu không khí vui tươi. Mọi người ai nấy đều vui vẻ.
Trần Bạch đặt một bữa tiệc thịnh soạn ngay trong phòng bệnh, mọi người nhanh chóng hòa vào bữa tiệc thịnh soạn.
"Mai là Giáng sinh rồi, hai người không lo mà đi tận hưởng cuộc sống riêng đi." Trần Bạch huých huých vai Hàn Thượng Phong.
"Còn một chuyện cần giải quyết nữa, cái đó tính sau." Hàn Thượng Phong ung dung uống rượu vang.
Anh vốn đâu có biết câu này của anh đã làm Cơ Uyển có chút thất vọng. Điều ước của cô vào Giáng sinh là gì nhỉ? Được tận hưởng Giáng sinh một cách đúng nghĩa. Chắc vẫn không thể thực hiện rồi.
Cô hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ly rượu vang, nở nụ cười một cách chua chát. Delvin nhìn cô chăm chú, sau đó lại nhìn Hàn Thượng Phong. Trong lòng lại nổi lên cảm giác tức giận. Nếu anh không cho cô ấy vui được thì để tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.