Chương trước
Chương sau
Cơ Uyển nhìn theo bóng dáng Hàn Thượng Phong, bàn tay run nhẹ. Hàn Thượng Phong đột nhiên dừng lại, ngoái đầu nhìn về phía cô.
"Ực"
Cơ Uyển run run nhìn anh. Nhưng sau đó, Hàn Thượng Phong lại tiếp tục đi tiếp. Có lẽ vì quá tối nên anh không nhìn thấy cô.
Cơ Uyển cười chua xót. Cô đang mong chờ gì vậy chứ? Mong anh nhìn thấy cô? Rồi sau đó thì sao?
Lạnh, rất lạnh. Vào cái tiết trời mùa đông thế này vừa phải mặc trang phục biểu diễn, vừa phải nếm từng cơn lạnh giá đến buốt cả tay.
"Chị Cana. Chuẩn bị rồi đó." Một cô người mẫu thấy cô thất thần thì khẽ vỗ vai, nói nhỏ.
Cơ Uyển giật mình, gật đầu rồi mỉm cười. Đây đâu phải lúc để cô đau buồn chứ. Quên đi.
"Sau đây xin mời các người mẫu của AC."
Cơ Uyển hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, thả lỏng người, từng bước đi uyển chuyển tiến lên sàn catwalk.
Người mẫu đầu tiên bước lên biểu diễn trước sự rầm rộ của mọi người phía dưới khán đài.
"Cana kìa!"
"Cô ấy đẹp quá."
"Không hổ là nữ thần của tôi."
Mọi người cứ hò hét tán thưởng, cả khán đài náo nhiệt hết cả lên. Đây là lần đầu tiên có nhà thiết kế tự mình biểu diễn những trang phục do mình tự thiết kế nên mọi người có chút ngạc nhiên.
Thân hình quyến rũ cộng với bộ trang phục trên người thật khiến Cơ Uyển trở nên nổi bật. Cô tự tin đi trên sàn catwalk, tạo dáng, nụ cười khiến bao nhiêu chàng trai phải mê mẩn.
Tiểu Hy ngồi ở vị trí thuyết trình, tiếng Anh chuẩn xác vô cùng, giọng trong trẻo cất lên khiến ban giám khảo vô cùng hài lòng.
Cơ Uyển sau khi biểu diễn xong ba bộ trang phục chính trong bộ sưu tập của mình thì trở về vị trí thuyết trình. Vui vẻ, bình tĩnh, thỉnh thoảng còn nói một câu hài hước với ban giám khảo. Thật khó có thể nhìn ra vẻ u buồn nào trên gương mặt Cơ Uyển lúc này.
"Chúng tôi rất hài lòng về phần thi ngày hôm nay của hai bạn. Hai bạn thật sự đã đem lại ấn tượng sâu sắc với chúng tôi." Một nhà thiết kế nổi tiếng trong các ban giám khảo lên tiếng khen ngợi.
Cơ Uyển lịch sự cúi người cảm ơn. Hai người lên sân khấu, cúi chào khán giả rồi tựa lưng vào nhau, tạo một kiểu ảnh riêng cho cuộc thi ngày hôm nay.
Phần trình diễn kết thúc, Cơ Uyển cùng Tiểu Hy quay lại phía sau hậu đài.
"Mọi người vất vả rồi." Tiểu Hy cười vui vẻ.
"Có thể nghỉ ngơi được rồi, mọi người có thể về trước." Cơ Uyển gật đầu nhẹ.
Mọi nhân viên vui vẻ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra về.
Cơ Uyển ngồi xuống chiếc ghế, xoay xoay cổ chân.
"Có sao không?" Tiểu Hy ngồi xuống bên cạnh, mặt lo lắng hỏi.
"Không sao, hơi nhức một chút." Cơ Uyển khẽ lắc đầu rồi dựa người vào ghế.
Tiểu Hy đang định nói gì đó thì đột nhiên cánh cửa phòng nghỉ cho nhà thiết kế bị bật mở ra.
"Em có phải không cần đi nữa phải không?" Delvin mặt mày nhăn nhó, đi thẳng vào trong phòng, cúi người xem cái cổ chân của cô.
"Không sao đâu." Cơ Uyển lắc đầu.
"Bị một lần chưa đủ nhớ đời à?" Delvin nhíu mày nhìn Cơ Uyển. Mặc dù đang tức giận nhưng cũng đều là vì lo cho cô.
"Do tình huống ép buộc thôi." Cơ Uyển thở dài rồi nói. "Vẫn đi được, không đến nỗi."
Thật ra thì vào 2 năm trước, Cơ Uyển đã bị ngã khi đang biểu diễn thời trang. Cũng may đó chỉ là buổi tập duyệt nên không bị gì nhiều. Chỉ có điều là cổ chân cô bị gãy. Sau đó thì thỉnh thoảng lại thấy đau nhức ở cổ chân, đặc biệt là khi đi giày cao gót từ 15 phân. Lâu lâu thì bị đau do đi nhiều và đeo giày cao gót quá lâu.
Một lần sau khi sự cố đó xảy ra, chân cũng đã bình phục tốt, Cơ Uyển lại cố chấp tham gia một sự kiện thời trang. Vì không nghe Tiểu Hy cùng Delvin khuyên nhủ nên cô đã không đi bình thường trong hơn 2 tháng.
"Tới bệnh viện." Delvin nhìn Cơ Uyển, kiên quyết nói.
"Không..."
"Cậu nghe lời đi, ngộ nhỡ bị như lần trước thì sao?" Tiểu Hy gật đầu đồng tình.
"Nhưng..."
"Ở đây đã có mình lo, cậu yên tâm đi." Tiểu Hy vỗ vai Cơ Uyển một cái.
Cơ Uyển nhìn Tiểu Hy rồi nhìn Delvin. Mặt ai cũng nghiêm túc, quả quyết nên Cơ Uyển đành gật đầu. Có từ chối thì cũng sẽ bị lôi đi mà thôi. Với tính cách của Tiểu Hy thì nhất định sẽ bắt cô đi cho bằng được.
Tiểu Hy quay trở lại khán đài để tiếp tục xem. Cơ Uyển thì ở lại trong phòng với Delvin.
"Đi thôi." Delvin đỡ Cơ Uyển dậy.
"Tôi có thể tự đi được." Cơ Uyển xua tay rồi tự mình đứng dậy.
Delvin cũng không cản, đi theo sau cô.
"Chờ chút." Cơ Uyển đột nhiên dừng lại. "Tôi muốn xem nhà thiết kế này."
Vừa dứt lời, Cơ Uyển lập tức đi nhanh vào trong khán đài, ngồi vào vị trí cũ.
"Sao vẫn chưa đi?" Tiểu Hy nhăn mày, hỏi nhỏ.
"Mình muốn xem đối thủ mà sư phụ coi trọng." Cơ Uyển nhìn lên sân khấu nhưng thực chất là đang nhìn bóng người mờ ảo ở vị trí thuyết trình.
Lý Thanh Nhàn. Quả thật tài năng rất tốt, thuyết trình cũng vô cùng tự tin. Trang phục thiết kế thì vô cùng độc đáo. Khiến ban giám khảo hài lòng mà gật đầu liên tục.
Lúc kết thúc, Lý Thanh Nhàn đứng dưới ánh đèn, cúi chào khán giả rồi tạo một kiểu ảnh. Chuẩn bị rời đi thì lại hướng ánh mắt về phía Cơ Uyển. Ánh mắt mang vài phần đắc ý nhưng nhanh chóng bị che dấu.
Cơ Uyển không ngại nhìn lại cô ta.
Xem xong, Cơ Uyển theo Delvin ra ngoài. Bên ngoài trời lạnh, Cơ Uyển mặc váy mà quên mang theo áo khoác nên có chút lạnh.
Cô đứng chờ Delvin đi lấy xe.
"Em làm rất tốt."
Giọng nói quen thuộc vang lên. Cơ Uyển bất ngờ mà quay lại phía sau. Cứ ngỡ rằng anh đang nói cô nhưng không phải.
Hàn Thượng Phong cùng Trần Bạch đứng cách cô khá xa, vui vẻ mà khen ngợi Lý Thanh Nhàn. Không ngờ tai cô lại thính tới vậy. Cô cũng không ngờ cô lại có thể nghe được giọng nói của anh với khoảng cách xa tới vậy.
Cô không biết Lý Thanh Nhàn là con người như thế nào nhưng mà trước mặt Hàn Thượng Phong thì cô ta luôn õng ẹo, nũng nịu. Hàn Thượng Phong cũng không hề phàn nàn gì, thậm chí còn cười nói vui vẻ.
"Nhàn Nhàn."
Hàn Thượng Phong gọi Lý Thanh Nhàn với cái tên thân mật như vậy. Nhưng cô thì sao? Số lần anh gọi tên cô chỉ đếm trên đầu ngón tay. "Dương Cơ Uyển". Đó là cái tên mà anh gọi cô khi anh tức giận, không kìm chế được.
Chua xót, đau nhói. Cơn nhói cứ từng hồi từng hồi một, tưởng chừng như xé nát cô thành từng mảnh.
Hàn Thượng Phong ở phía bên kia. Anh nhìn đồng hồ rồi bất chợt nhìn thấy Cơ Uyển. Mặt anh vui lên hẳn, đang định chạy tới chỗ cô thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững người lại.
Một người đàn ông phương Tây cao lớn bước xuống từ chiếc xe thể thao, cởi chiếc áo khoác bên ngoài, choàng lên cho Cơ Uyển. Cô cười ngọt ngào với hắn ta rồi nói gì đó.
Nhưng đó cũng chỉ là những gì mà Hàn Thượng Phong nghĩ.
Thực chất thì cô chẳng còn tâm trạng nào mà cười cả. Chân cô dường như đau hơn khi đứng ở trời lạnh nên cô khó mà đi được.
Đang định từ chối chiếc áo khoác của Delvin thì lại thấy Hàn Thượng Phong đang nhìn cô. Để tránh ánh mắt của anh, cô đã cố quay sang cười với Delvin một cái rồi nói lời cảm ơn.
Delvin chạy tới mở cửa xe, nhưng lại thấy Cơ Uyển bước đi có chút khó khăn. Anh cười nhẹ một cái rồi đi tới, bế Cơ Uyển lên.
"Anh làm cái gì vậy?" Cơ Uyển nhíu mày, khó chịu hỏi.
"Nhìn em đi như vậy rất ngứa mắt, chi bằng tôi giúp em." Delvin cười rồi bế Cơ Uyển vào xe.
Đặt cô xuống ghế, thắt dây an toàn cho cô xong, Delvin vòng sang bên kia, mở cửa, ngồi vào.
Chiếc xe quay đầu, phóng về phía ngược lại, bệnh viện thẳng tiến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.