Chương trước
Chương sau
Cơ Uyển lên phòng làm việc, vừa mở cửa đã bị dọa cho bay hết hồn hết vía.
"Mẹ ơi! Anh làm gì ở đây vậy?" Cơ Uyển lấy tay ôm ngực, suýt nữa thì rớt tim ra ngoài.
Hàn Thượng Phong ngồi trong phòng của cô, mặt đen như đít nồi, thấy cô vào thì lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng tựa như băng. Cơ Uyển có cảm giác se lạnh ở trong phòng mặc dù rõ ràng là cô đã chỉnh điều hòa 28 độ cơ mà.
"Ắt xì." Lạnh quá đâm ra hắt xì.
"Em vừa mới đi đâu về?" Hàn Thượng Phong cất giọng băng lãnh.
Cơ Uyển bất giác nổi da gà, bình thản nói: "Ăn trưa."
"Với ai?" Giọng của Hàn Thượng Phong thay đổi chút, không phải giọng lạnh lùng mà giọng cộc cằn.
"Với... với..." Cơ Uyển nuốt nước bọt rồi nói nhưng lại hơi khó để nói ra. Cứ như thể cô bị cái không khí lạnh cóng này làm cho đóng băng mất rồi.
Hàn Thượng Phong đột nhiên đứng dậy, lấy điện thoại ra, bên kia bắt máy thì anh nghiến răng mà nói, lại còn nhìn về phía Cơ Uyển nữa chứ.
"Hủy buổi hợp tác với Hạo thị."
Nói xong thì anh liền tắt máy, mắt vẫn cứ nhìn cô.
"Bộ... có... vấn đề gì sao?" Cơ Uyển khó hiểu hỏi, miệng cô hơi cười cười. Sao cô lại có cảm giác bị người ta vu oan cho nhỉ.
Hàn Thượng Phong đột nhiên đi tới chỗ cô, anh cứ tiến thì cô lại lùi, cuối cùng thì lưng cô cũng chạm tới bức tường lạnh băng. Anh đưa tay lên, chống vào tường, vây cô lại, không cho đường chạy thoát.
"Em là ai?" Hàn Thượng Phong nhìn thẳng vào mắt cô, giọng có chút lạnh.
Cơ Uyển lại càng khó hiểu, cô cũng nhìn vào đôi mắt của anh, bình tĩnh nói: "Anh bị mất trí à?"
"..."
"Đến vợ mình mà cũng không nhớ sao? Anh mất trí thật à?" Thấy anh không nói gì, Cơ Uyển mới nói tiếp. Nhưng mà cảm giác không đúng cho lắm.
"Vợ? Em là vợ anh thì vì sao lại hẹn với tên đàn ông khác?" Mặt Hàn Thượng Phong không một chút biến sắc, đã vậy còn nâng cằm cô lên.
"Đàn... đàn ông? Anh nói cái gì vậy?"
"Trưa nay em tại sao lại đi ăn trưa với Hạo Minh?" Hàn Thượng Phong gằn giọng.
"Đói."
"Em có biết là anh hủy hết tất cả để đặt nhà hàng, vậy mà em lại đi ăn trưa với tên khốn kia." Hàn Thượng Phong chỉ biết nhìn cô, anh cũng đâu dám nặng lời vì anh rất sợ nhìn thấy cô khóc.
"Tại anh không nói sớm. Em đâu biết là anh đã chuẩn bị như vậy." Cơ Uyển liền giải thích.
...
Im lặng hơn một phút, Cơ Uyển lóe lên một ý nghĩ.
"Anh ghen sao?"
"Đúng vậy. Ghen, ghen tới nỗi muốn bắt em đem nhốt ở nhà." Hàn Thượng Phong vậy mà thẳng thừng trả lời câu hỏi của cô.
Không hiểu sao lúc này Cơ Uyển lại thấy thật ấm áp. Không thể diễn tả nổi. Nhưng lại thấy có chút buồn cười.
"Chụt!" Cơ Uyển hơi kiễng chân, hôn nhẹ lên má của Hàn Thượng Phong.
Hàn Thượng Phong ngây người, mặt anh hình như cũng dần đỏ lên, trông vô cùng đẹp trai. Dường như những lúc cô chủ động thì anh sẽ bị đỏ mặt, tim đập cũng nhanh hơn bình thường. Khuôn mặt biến đổi trạng thái, đang ghen tức giận hờn thì liền chuyển thành vui vẻ.
Cơ Uyển nhìn anh mà bật cười. Quả thật thì trông anh có chút đáng yêu, bộ dạng này thật khiến ai nhìn vào cũng phải cười.
"Em cười cái gì?" Hàn Thượng Phong nhíu mày hỏi. Tuy nhíu mày nhưng giọng khá vui vẻ, không còn băng lãnh lạnh lùng như hồi nãy.
"Cười anh đó." Cơ Uyển lấy đầu ngón tay đẩy nhẹ trán anh ra.
Hàn Thượng Phong đúng là tâm trạng thay đổi như chong chóng, mới vừa nãy bầu không khí vừa lạnh vừa chua mùi giấm, bây giờ thì phải nói là ngọt như đường như mật.
Anh vòng tay ôm lấy eo cô, cô cũng không ngại gì, chủ động vòng tay lên cổ anh. Hai người nhìn nhau mà cười. Đúng là rất ngọt ngào. Mặt anh đang dần sát gần mặt cô, đôi mắt đen láy của cô cũng dần khép lại, dấu hiệu của một nụ hôn...
"Chị dâu." Chẳng biết Nghiêu Vũ từ đâu xuất hiện, mở cửa, bầu không khí ân ái bị phá vỡ...
"Trời ạ! Đi đâu mất rồi thế này." Nghiêu Vũ giả điếc, giả mù, tự bốp lên mặt mình một cái rồi đóng cửa nhẹ nhàng ra ngoài.
Hàn Thượng Phong còn chưa kịp dùng ánh mắt đe dọa thì Nghiêu Vũ đã chủ động mù. Đúng quả thật là thư kí tốt. Tăng lương.
Đang định tiếp tục công việc còn dở dang thì Cơ Uyển đã đẩy anh ra, nhanh chóng trở về bàn làm việc, ngồi xuống.
"Em..."
"Tới giờ làm việc rồi! Hàn thiếu cũng nên trở lại công việc thôi." Cơ Uyển nở nụ cười, còn giơ tay bye bye nữa.
Hàn Thượng Phong đang được lúc thất vọng thì lại nghĩ ra một ý.
"Buổi tối chúng ta tiếp tục. Đền bù gấp đôi." Anh nhếch môi cười, sau đó thì nháy mắt, mở cửa, đi ra ngoài.
"Gấp đôi?" Cơ Uyển khó hiểu, tự đặt câu hỏi rồi tự mình nghĩ câu trả lời. Khó quá, bỏ.
Làm việc mệt mỏi hết công suất suốt cả buổi chiều, cuối cùng thì cũng đến giờ về nhà. Cơ Uyển thu dọn tài liệu trên bàn, gom lại để vào cái kệ nhỏ trên bàn.
Lúc đi qua phòng tổng giám đốc, thấy bên trong vẫn sáng đèn nên Cơ Uyển mới tò mò mở cửa ra xem xem Hàn Thượng Phong có trong đó không. Bởi vì bây giờ cũng đã 6 giờ tối rồi, Hàn Thượng Phong chẳng lẽ vẫn còn làm?
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Không có ai hết. Cơ Uyển ung dung bước vào trong, thấy điện thoại Hàn Thượng Phong đặt trên bàn.
Hình như cô chưa bao giờ để ý tới điện thoại của anh nên thấy lạ. Cơ Uyển ngồi xuống chiếc ghế làm việc bọc da của Hàn Thượng Phong, cầm chiếc điện thoại lên, mở màn hình. Cô như choáng ngợp trước màn hình nền điện thoại. Là hình của cô lúc đang chơi đùa với Lily. Thì ra cô bị chụp lén mà không hề hay biết.
Khóa là vân tay nên Cơ Uyển không mở thêm nữa, với cả cô cũng không tò mò nhiều lắm.
"Ting."
Một tin nhắn được gửi đến làm Cơ Uyển giật mình.
"Đã chuẩn bị xong xuôi, mời Boss cùng chị dâu tới thưởng thức, đảm bảo chị dâu hài lòng." Cơ Uyển đọc dòng tin nhắn hiển thị trên mà hình khóa. Nhìn cũng có thể biết là tin nhắn của Nghiêu Vũ. Không biết đây là có ý gì ta.
"Em muốn kiểm tra điện thoại của anh?" Giọng nói quen thuộc vang lên.
Cơ Uyển giật mình, bỏ điện thoại xuống bàn, bình tĩnh nói: "Không có."
Hàn Thượng Phong mặc áo sơ mi trắng, mở hai cúc trên, vài giọt nước lấm tấm còn vương trên chiếc áo, mái tóc chưa khô hẳn, chứng tỏ anh vừa mới tắm xong. Anh đi tới chỗ cô, cầm điện thoại lên, thao tác một lúc rồi đưa cho cô.
"Nó có thể nhận diện khuôn mặt và vân tay của em."
"Để làm gì?" Cơ Uyển khó hiểu.
"Để tránh bà xã ghen tuông, chứng minh trong sạch cho anh. Chẳng phải vợ luôn thích quản lí điện thoại của chồng sao?" Hàn Thượng Phong vui vẻ giải thích.
"Em mới không cần." Cơ Uyển hừ nhẹ một cái.
Hàn Thượng Phong bật cười, sau đó kéo Cơ Uyển vào trong phòng nghỉ.
"Em tắm đi, anh để đồ trong nhà tắm rồi."
"Làm gì? Về rồi tắm không được sao?"
"Nhanh chút. Cho em bất ngờ." Hàn Thượng Phong lại làm ra vẻ thần thần bí bí nữa rồi, ghét thật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.