Khóe môi Diệp Đào Yêu giật giật vì chính suy diễn này của mình.
Lâu Ngâm Tiêu quan sát những thay đổi nho nhỏ trên khuôn mặt cô, cảm thấy tiểu yêu tinh xinh đẹp mà anh tình cờ gặp gỡ này chỗ nào cũng ổn, duy chỉ có đầu óc bị bệnh.
Anh mất kiên nhẫn gõ gõ ngón tay thon dài lên mặt bàn: “Hết ba phút rồi, giờ nói cho tôi biết câu trả lời của cô!”
“Nếu như tôi nói không thì sao?”
Tuy Diệp Đào Yêu đã biết trước bản thân chắc chắn không muốn nghe câu trả lời của anh, thế nhưng cô vẫn chưa hết hi vọng mà hỏi một câu.
“Đơn giản thôi,” Lâu Ngâm Tiêu nhếch môi, người hơi rướn về phía trước, trên đỉnh đầu như có mây đen kéo tới vô cùng áp lực: “Tối hôm qua tôi cứu cô ở nơi nào thì giờ sẽ ném cô về nơi đó.”
Diệp Đào Yêu: “…”
Dù cô đã đoán trước câu trả lời của đối phương sẽ vô cùng độc ác, nhưng mà cô đã đánh giá thấp trình độ độc ác lại nham hiểm xảo trá của đối phương!
Cô đắn đo một lúc, vẫn ôm ấp một tia hi vọng: “Có lẽ… Lão cóc mập kia giờ đã về nhà.”
“Ừ.” Lâu Ngâm Tiêu vô cùng hả hê nói: “Với năng lực của đàn em tôi, chỉ cần tôi muốn thì dù ông ta có nát thành từng mảnh, đàn em tôi vẫn có thể ghép ông ta lại, đặt ông ta ở nơi mà tối qua chúng ta tình cờ gặp gỡ.”
Diệp Đào Yêu: “…”
Không phải muốn nói với cô đàn em của anh có bao nhiêu năng lực ư?
Lại còn lấy ví
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vo-vao-trong-ong-xa-xin-nuong-tay/225700/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.