Diệp Đào Yêu tròn mắt: "Năm trăm?"
Lâu Ngâm Tiêu nhấn mạnh từng chữ: "Năm nghìn!"
"Năm, năm nghìn?" Hai mắt Diệp Đào Yêu mở thật ro: "Anh dọa tôi à? Nhân sâm hay sao? Một quả năm nghìn?"
Diệp Đào Yêu thầm tính toán trong lòng.
Một quả năm nghìn.
Mười quả năm mươi nghìn.
Vừa rồi cô ăn khoảng hơn ba mươi quả, vậy là... hơn một trăm năm mươi nghìn?
Diệp Đào Yêu thấy cả người khó chịu.
Cuối cùng cô cũng biết Lâu Ngâm Tiêu muốn tính toán nợ nần gì với mình.
Nhưng... đây là lừa đảo thì phải?
Làm sao một quả mà bán hơn năm nghìn?
Lâu Ngâm Tiêu nhìn ra được sự nghi ngờ của cô, bỏ điện thoại ra, nhập tên quả trân châu tím vào Baidu.
Hàng loạt các giới thiệu chi tiết về quả trân châu tím nhanh chóng được hiện ra.
Lâu Ngâm Tiêu đưa điện thoại cho Diệp Đào Yêu.
Diệp Đào Yêu bỏ qua những lời giới thiệu quả trân châu tím quý giá thế nào, hiếm có ra sao, chỉ xem giá cả của nó, quả nhiên... một quả báo giá năm nghìn!
Cả người Diệp Đào Yêu càng không ổn.
Cô nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, mới trả nó lại cho Lâu Ngâm Tiêu, ngồi thẳng dậy, gương mặt như hóa đá, nhìn anh hỏi: "Anh cố ý đúng không? Anh cố ý làm tôi nợ anh tiền! Anh nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Uổng cho cô còn thầm khen anh ta là người tốt lúc ăn quả trân châu tím.
Thì ra đều là giả!
Người ngồi đối diện kia chính là một tên ác ma khoác áo hoàng tử, tỉnh bơ gài bẫy cô.
Quả đáng ghét!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vo-vao-trong-ong-xa-xin-nuong-tay/225698/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.