Cần cả nhà nhóc! Nếu không tại nhóc sao ông đây có thể bị như này!
Trong lòng Dư Viễn điên cuồng hét lên, nhưng đối diện với vẻ mặt vô tội lo lắng của nhóc tóc vàng, bao nhiêu lửa giận phun không phun được, mắng không ra đánh không xong, Dư Viễn chỉ có thể hít sâu một hơi rồi cố gắng ổn định hô hấp bản thân, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi không sao, muốn đi WC thôi.”
Dư Viễn vốn dĩ tưởng rằng có thể chạy thoát lại phát hiện “người bạn” tóc vàng nghe cậu nói xong không những không buông cậu ra, hai tay còn gắng sức hơn, không biết vô ý hay cố tình, đối phương ghé sát tai cậu thì thầm, tư thế này thật quái dị.
“Có phải bạn say máy bay hay không? Tôi đỡ bạn đi.”
Tên nhóc tóc vàng ăn nói ngay thẳng, Dư Viễn vừa chịu đựng cơn ngứa thống khổ từ phía dưới vừa nghi ngờ nhìn nhóc, trong lòng cậu hơi dấy lên dự cảm xấu.
“Nhóc buông tôi ra.”
Dư Viễn muốn vùng ra khỏi hai bàn tay to lớn bên hông, cậu dồn hết sức lực bản thân cũng không tránh được, nhất thời cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, nhóc tóc vàng lập tức vùi đầu vào hõm vai Dư Viễn, vẻ mặt ngây thơ lo lắng bay mất, nhóc nở nụ cười xấu xa với Dư Viễn: “Không đấy.”
Dư Viễn thật sự… cảm thấy cả người đều không ổn.
Cậu chưa từng ngờ tới có ngày mình bị bản thân thông minh hại ngược, bị đối phương “giả heo nuốt cả hổ”!
Giờ này giây này, nhóc tóc vàng ôm cậu nhìn thế nào cũng không còn vẻ ngơ ngơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vien/116932/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.